Chương 595-596-597-598

ĐỒNG GIÁP THI

Diệp Thiếu Dương hai chân kẹp một cô gái, lăn tới lăn lui trên giường, trận này quả thực rất gay cấn. 

Về phần Tống Ngọc Đình, mắt thấy Lưu Hồng Diễm bàn tay móng sắc nhọn không ngừng bổ xuống đầu mình, sớm đã bị doạ cho mất mật, giống như con rối gỗ, tùy ý Diệp Thiếu Dương điều khiển.

Diệp Thiếu Dương khí lực mạnh, phản ứng mau lẹ, hai chân kẹp một người cũng không thành vấn đề, nhưng giường chỉ có bao lớn, ở trên đó muốn tránh né tấn công xem chừng không được thoải mái, Lưu Hồng Diễm lại còn vừa bò trên giường, vừa nhào công kích.

Cứ như vậy, Diệp Thiếu Dương ngày càng rơi vào thế bị động, rốt cuộc bị dồn đến không còn nơi nào để né, mắt thấy Lưu Hồng Diễm lao tới, muốn tránh cũng không được, trong lúc tình thế cấp bách đành phải buông Tống Ngọc Đình ra, xoay thân nằm đè lên người cô, nâng cao hai chân, đá mạnh vào ngực Lưu Hồng Diễm, muốn hất văng cô ta ra, kết quả... thân thể cô ta quá nặng, không thế đá được.

Trong lúc nhất thời, xuất hiện một hình ảnh quái dị: Tống Ngọc Đình nằm giang hai chân hai tay hình chữ X, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn nằm đè trên người cô, hai chân hướng lên trời, bàn chân chống trước ngực Lưu Hồng Diễm. Lưu Hồng Diễm khua khua hai tay, muốn lao vào cào xé Diệp Thiếu Dương, kết quả tốn công vô ích. 

Hai chân Diệp Thiếu Dương đạp ngực Lưu Hồng Diễm, cảm giác ngực cô ta trông bình thường, nhưng lại cứng như đá, trong khi đó sau lưng mình lại là một mảng mềm mại, bên tai truyền đến Tống Ngọc Đình thở dốc đau đớn.

Nhưng cảnh tượng này không duy trì được bao lâu, Lưu Hồng Diễm phát hiện không thể bắt được bọn họ, vì thế thay đổi chiến thuật, nắm lấy hai chân Diệp Thiếu Dương, lột phăng giày ra, há mồm ngoạm ngón chân hắn.

“Con bà mi!” Diệp Thiếu Dương hét to, chưa kịp động thủ, Lưu Hồng Diễm đã bật đứng dậy, hai tay che mồm, tỏ vẻ rất thống khổ.

“Ngươi... chân của ngươi!” Lưu Hồng Diễm giật mình nhìn hắn.

“Hương vị cũng không tồi a.” Diệp Thiếu Dương giật lại bàn chân đang bị tóm, tuy hơi đau, nhưng so với Lưu Hồng Diễm, cô ta nhất định càng đau đớn hơn nhiều, cương thi uống phải thiên sư huyết của hắn, cũng giống như người thường uống axít, một ngụm nuốt xuống liền thủng ruột nát gan.

“Ngươi, ngươi là Thiên sư!” Lưu Hồng Diễm kinh hoàng thất thanh.

Nếu cô ta là thi quỷ, dù chưa từng tiếp xúc qua, nhưng một khi đụng tới thiên sư huyết, lập tức cái gì cũng thông.

Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Nếu đã biết ta là Thiên sư, cũng không cần lao lực. Ta biết ngươi là thi quỷ, để ta siêu độ cho ngươi.”

Tay thì bị trói, không ngừng đối mặt với đòn tấn công trực diện, hắn liền đưa mắt ra hiệu Tống Ngọc Đình, ý muốn cô nhanh tay cởi trói cho mình.

Hai tay không sử dụng được, đồng nghĩa với việc không thể thi triển pháp thuật, đến thiên sư cũng bó tay.com

Lưu Hồng Diễm nhìn Diệp Thiếu Dương, ánh mắt phức tạp hoang mang, sau đó đã có một quyết định sáng suốt: tẩu vi thượng sách.

Cô ta biết rõ, với tu vi của mình, chỉ có thể chiếm ưu thế khi hai tay Diệp Thiếu Dương bị trói, muốn giết chết hắn, tuyệt đối không thể, cho nên cô ta lập tức xoay người đào tẩu.

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không muốn để cô ta thoát, bất kể là hình thái cương thi gì, lưu lại sẽ thành tai họa, lập tức đứng dậy đuổi theo.

“Chờ một chút, cắt đứt dây đã!” Tiếng của Tống Ngọc Đình từ phía sau vang lên, tiếp đó Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai tay được nới lỏng, rốt cuộc…… đã tháo được rồi!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, từ đai lưng rút ra một thanh đào mộc kiếm dài bằng bàn tay, ngón tay trái bắn ra chu sa, nhanh tay vẽ lên thân kiếm một đạo phù ấn, trong miệng lầm rầm: 

“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”

Sau đó phóng đào mộc kiếm về phía trước. 

Vốn tưởng với tu vi của Lưu Hồng Diễm, khai thiên chú phối hợp đào mộc kiếm, có thể giết cô ta dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên, khi đào mộc kiếm đánh vào người cô ta, một đạo linh quang thoáng xuất hiện, kết quả Lưu Hồng Diễm chỉ lảo đảo một chút, còn đào mộc kiếm rơi xuống mặt đất, cô ta lại tiếp tục chạy như điên ra cửa.

Tại sao lại như vậy?!..

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn trong giây lát, vội vàng lấy ra một nắm đậu đồng, quăng về phía khoá cửa, đúng lúc Lưu Hồng Diễm với tay qua , bị đậu đồng đánh trúng, kêu lên một tiếng, toát ra khói đen, đau đớn rụt tay về, quay đầu hung dữ nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương một bước vọt tới, Lưu Hồng Diễm hơi lúng túng, lập tức vươn tay ra, Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng tránh được, cô ta lại há mồm, phun ra một ngụm thi khí.

“Ặc...thúi quá đi!”

Nếu là người bình thường, chìm trong thi khí dày đặc như thế này, sẽ lập tức hôn mê, còn Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy mùi thối nồng nặc mà thôi, phất phất tay xua tan thi khí, sau đó nhanh chóng nhét một đồng tiền đúc mẫu vào trong miệng cô ta, dán hạ hai đạo phù, phong bế mũi miệng.

Lưu Hồng Diễm với tay muốn xé linh phù, kết quả kích phát linh lực phù văn, bị chấn đến toàn thân tê liệt.

“Đừng cố giãy giụa.” Diệp Thiếu Dương một tay chống nạnh, lắc lắc đầu, nói, “Ta mà vẽ phù, một khi dán lên, đến Thi Vương cũng bóc không được, huống chi là ngươi?”

Lưu Hồng Diễm vừa nghe hắn nói như vậy, lập tức trở tay vồ lấy hắn.

Sắp chết còn ngoan cố? Có phải cương thi chưa bao giờ có não hay không?

Diệp Thiếu Dương lắc mình một cái, né đòn công kích, tay phải nắm thành mắt phượng, bổ vào khớp xương vai của cô ta, định điểm huyệt vị thoát lực trên cánh tay, kết quả, giống như đánh vào một tấm sắt, chẳng hề sứt mẻ.

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Diệp Thiếu Dương, ngay lập tức, lấy từ trong ba lô ra Tỳ Hưu Ấn, cầm chắc trong tay, dùng ngón giữa nhấn vào mắt Tỳ Hưu, miệng lầm rầm niệm: 

“Thiên địa thần linh, tam ngũ thiên đinh, tì hưu thánh thú, sở hướng vô địch!”

Sau đó dùng sức ấn xuống hai vai Lưu Diễm Hồng...một khi Tỳ Hưu Ấn được kích hoạt, sẽ giống như ngọn núi đè nặng, chỉ nghe “rắc rắc” hai tiếng, hai bên bả vai vỡ nát.

Tiếp theo, Diệp Thiếu Dương lại khom lưng, dùng Tỳ Hưu Ấn nện vào hai đầu gối Lưu Hồng Diễm..."bùm" một tiếng, cô ta ngã quỵ trên mặt đất.

Diệp Thiếu Dương thu hồi Tỳ Hưu Ấn, lấy từ ba lô ra một sợi dây thừng, trói hai tay cô ta lại, đẩy ngã lăn trên mặt đất. Lưu Hồng Diễm toàn thân không thể động đậy, cũng không nói được lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương thở dài, vừa lúc bên cạnh có ghế dựa, bèn ngồi xuống, quay đầu nhìn Tống Ngọc Đình, nói: “Cô không sao chứ?”

Tống Ngọc Đình hai tay che ngực, lắc đầu nói: “Vừa rồi bị ngươi đè, giờ vẫn còn thấy đau.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hai tay cô xoa xoa trước ngực, cảm thấy rất xấu hổ, dù bản thân không cố ý, nhưng trong tình huống như vậy chẳng còn cách nào khác, hai người thân đè lên nhau, đương nhiên chỗ đó chịu áp lực càng lớn……

Xấu hổ ho khan hai tiếng, Diệp Thiếu Dương quay vào phòng ngủ, từ trong đống pháp khí vương vãi trên mặt đất, tìm được Mao Sơn Diệt Linh Đinh, trở lại phòng khách, ngồi xuống bến cạnh Lưu Hồng Diễm, vạch cổ áo sơmi của cô ta xuống.

“Ngươi…… định làm cái gì?” Tống Ngọc Đình vội tiến tới, hỏi.

“Yên tâm đi, tôi không muốn xem thân thể cô ta đâu ....”

Diệt linh đinh một đường rạch xuống, xé toạc y phục của Lưu Hồng Diễm. Diệp Thiếu Dương dùng tay lột phăng, dưới lớp áo sơmi bọc kín mít, thân thể lập tức hiện ra trước mắt hai người.

“Trời ơi, đây là……” Tống Ngọc Đình sợ tới mức hai tay che kín mặt, suýt nữa quỵ ngã.

Diệp Thiếu Dương cũng hít một hơi thật sâu, quả nhiên mình đoán không sai, cô gái trước mắt, căn bản không phải là một con cương thi bình thường!

Từ cổ Lưu Hồng Diễm trở xuống, làn da có vô số khe nhỏ, tầng tầng lớp lớp, nhuốm màu đồng cổ, nhìn qua giống như vẩy cá!

Tống Ngọc Đình vội lao vào buồng vệ sinh, ghé vào bồn cầu nôn mửa.

Diệp Thiếu Dương đưa tay vuốt nhẹ lớp vẩy cá, đó là một làn da bị sừng hoá, vô cùng rắn chắc thô ráp, sờ lên thực sự giống như vẩy cá.

“Thật không thể tin được……”

Một lát sau, Tống Ngọc Đình đã khá hơn, quay lại đứng phía sau Diệp Thiếu Dương, thấy Lưu Hồng Diễm quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy, bật khóc nức nở, sợ hãi nói: “Có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy, ngươi không phải đã nói Diễm Hồng là cương thi sao...nhưng cái này.... rõ ràng là quái vật a!”

"Không phải quái vật.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nói. 

Nắm chặt tay Lưu Hồng Diễm, tay kia lấy ống mực từ đai lưng, quấn trên cổ tay cô ta mấy sợi hồng tuyến, sau đó lấy một nắm gạo nếp, rắc trên mặt đất, ấn bàn tay Lưu Hồng Diễm xuống đó, lập tức "xèo" một tiếng, toát ra một luồng hắc khí.

Chất lỏng màu đen theo đầu ngón tay chảy ra, nhỏ xuống gạo nếp, biến nó thành màu đen.

“Á...á……” Lưu Hồng Diễm không ngừng lắc đầu, mồ hôi túa ra như mưa, miệng bị linh phù phong ấn, phát ra thanh âm đau đớn.

Diệp Thiếu Dương lại lấy từ ba lô ra một đôi đũa sơn đỏ, một chân đạp lên bàn tay, dùng đũa kẹp ngón giữa, ra sức ghì chặt, sau đó hướng ra bên ngoài hét, “Ngươi ra đây đi!”

Từ trong thân thể Lưu Hồng Diễm, một bóng người bị kéo ra, cố sức giãy giụa, Diệp Thiếu Dương cũng không khách khí, tay phải sử dụng pháp quyết, một chưởng đánh vào gáy của nó.

Quỷ hồn này kêu lên thảm thiết, bị đánh bật ra ngoài, quay cuồng giữa không trung vài vòng, từ từ rơi xuống mặt đất, giở sống giở chết rên hừ hừ, mãi lúc sau mới bò dậy.

“Nếu ngươi không phục, ta sẽ lập tức khiến ngươi hồn bay phách tán, ta nói được thì làm được.”

Quỷ hồn kia lạnh lùng nhìn hắn, nhưng quả nhiên không dám manh động.

Hai người Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát: quỷ hồn này, căn bản không phải Lưu Hồng Diễm, mà là…… một người mặc khôi giáp binh sĩ, hàm râu quai nón, không nhìn ra được là bao nhiêu tuổi. 

Diệp Thiếu Dương cũng không phải lần đầu nhìn thấy quỷ hồn cổ đại, sau một hồi đánh giá, nói: “Là vong hồn từ thời Minh?”

Ánh mắt đối phương chợt loé lên, nhìn hắn nhưng không lên tiếng.

“Làm sao ngươi biết, hắn từ thời nhà Minh?” Tiếng Tống Ngọc Đình truyền đến từ phía sau, có vẻ khó hiểu.

Diệp Thiếu Dương chỉ vào đỉnh đầu của vong hồn, nói: “Gia hỏa này không mang mũ giáp, tóc cũng không thắt bím, chứng tỏ không phải là người triều Thanh. Còn nam nhân thời nhà Tống, tuy tóc búi lên, nhưng giữa búi tóc có gài một cây trâm, chỉ có Minh triều mới mang loại đỉnh quan nhỏ này.”

Hắn có thể nói ra như vậy, không phải vì thông thạo lịch sử, mà do thân là pháp sư, phải thường xuyên giao tiếp với quỷ hồn, vong hồn tiền triều cũng thường xuyên thấy, nếu có thể thông qua trang phục, nhanh chóng đoán ra đối phương sống ở niên đại nào, đồng nghĩa với việc biết rõ quỷ linh của hắn, đại khái đoán được tu vi mạnh yếu thế nào, trong lúc đấu pháp có thể linh hoạt.

Diệp Thiếu Dương cũng khá lười biếng, đối với phục trang đặc trưng của triều đại khác nhau, hoàn toàn không nhớ được, duy chủ có mấy thứ đơn giản như bím tóc hay không bím tóc là vẫn còn nhớ được chút ít, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

“Ngươi là vong hồn từ thời Minh, sao không chịu đi đầu thai, mà ở đây bám vào thân thể người ta ?” Diệp Thiếu Dương nhìn quỷ hồn binh sĩ nhà Minh, hỏi.

Quỷ hồn chỉ nhìn hắn, không nói lời nào.
Tống Ngọc Đình sợ hãi hỏi: “Chẳng lẽ hắn không hiểu ngươi nói gì sao?”

“Sao mà không hiểu, hắn giả bộ thì có.” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn quỷ hồn kia, đưa tay bóc linh phù trên mặt Lưu Hồng Diễm, nhấn ngón cái tay phải lên quỷ môn của cô ta, rồi kéo ra ngoài, thêm một bóng người nữa bị lôi ra, lăn trên mặt đất một vòng, dập đầu quỳ xuống trước mặt Diệp Thiếu Dương, nức nở nói: “Đa tạ đại pháp sư cứu mạng.”

Vong hồn binh sĩ kia vừa thấy quỷ hồn của Lưu Hồng Diễm, dường như đã quên hoàn cảnh của chính mình, đột nhiên lao lên, một tay bóp cổ cô ta, nhanh chóng lui về phía sau, lớn tiếng kêu lên: “Không được qua đây!”

Một con quỷ, bắt cóc một quỷ hồn khác làm con tin…… Chuyện kỳ quái như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng chưa từng thấy qua, nhất thời bối rối, nhưng vẫn hướng về phía quỷ hồn binh sĩ, nói: “Buông cô ta ra.”

“Ngươi không được qua đây, nếu ngươi động thủ, ta sẽ khiến cô ta hồn bay phách tán, không tin ngươi cứ thử xem!”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, đối phương có hành vi thực kỳ lạ.. tuy nhiên phiền phức ở chỗ, tri giác của quỷ hồn vốn rất nhanh nhạy, hơn nữa gia hỏa này đến từ cuối đời nhà Minh, cả người tràn ngập huyết quang màu đỏ, chứng tỏ hắn là một con lệ quỷ.

Lệ quỷ, muốn giết chết một quỷ hồn bình thường, quả thực dễ như trở bàn tay, cho nên, căn bản mình không có cơ hội ra tay trước hắn.

“Nói đi, điều kiện gì?” Diệp Thiếu Dương thở dài, hỏi.

“Ta muốn mang cô ta theo, ngươi không thể ngăn cản ta! Bằng không, ta sẽ động thủ.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu như sau khi ngươi rời đi, lại giết con tin, lúc đó ta phải làm hả?”

“Ta sẽ không, ta……”

Nói còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên cảm giác được có điều gì bất ổn, chợt xoay người lại, là một đạo ngân quang từ đâu xuất hiện, bổ thẳng một đường lên thân của hắn.

Quỷ hồn binh sĩ đột nhiên cứng đờ, không chút phản kháng, qua vài giây, thân ảnh từ từ tách ra, chia làm hai nửa, sau đó vỡ nát, hóa thành tinh phách, bay tứ tán.

Từ phía sau, một bóng người nhỏ bé, bộ dáng chừng năm sáu tuổi, cười hì hì, trên vai vác một thanh kiếm thật lớn.

Hắn vung cánh tay, đút trường kiếm vào bao, lập tức thu nhỏ lại, ngắn chỉ bằng bàn tay, được hắn đeo bên hông, vỗ vỗ tay, nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười.
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Ta đã sớm triệu hồi ngươi, sao bây giờ mới tới!”

“Hắc hắc, vừa nãy ta có chút việc, tuy chậm trễ, nhưng cũng kịp đuổi cái tên khốn kiếp bắt nạt lão đại đi rồi, dù thế nào đi nữa, ta nhất định sẽ theo dõi hắn…… Ta đã tới đúng lúc rồi mà, lão đại khen ta đi!”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn hắn, sau đó đi tới trước mặt Lưu Hồng Diễm.

“Cảm ơn đại pháp sư đã cứu giúp.” Lưu Hồng Diễm vừa thoát khỏi miệng cọp, kích động quỳ trước mặt Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đi tới trước sofa, ngồi xuống, quay người sang hỏi Tống Ngọc Đình: “Ở đây có bồn tắm không?”

Tống Ngọc Đình lắc đầu.

“Vậy cô đi siêu thị mua một cái thùng lớn hay bồn gỗ lớn cũng được, đủ để một người ngồi bên trong, cô ra tiền, tôi ghi nhận một phần âm đức cho cô.” Diệp Thiếu Dương phân vân chuyện tiền nong, cho nên tình nguyện đem âm đức ra đổi.
Tống Ngọc Đình không biết cái gì là âm đức hay không âm đức, ngập ngừng nói: “Ta vẫn còn hơi sợ a.”

Dưa Dưa lập tức chạy tới, kéo tay cô, nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, để ta đưa ngươi đi, tuyệt đối sẽ không có quỷ hồn nào dám quấy rối ngươi đâu.”

“Sao lại thế?” Tống Ngọc Đình thuận miệng hỏi.

“Hắc hắc, bởi vì, ta cũng là quỷ a.”

Nói xong, kéo tay Tống Ngọc Đình sắp ngất xỉu, đi ra khỏi cửa.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống sofa, nhìn quỷ hồn của Lưu Hồng Diễm, nói: “Trước tiên, hãy nói cho ta biết, chuyện của ngươi là thế nào?”

Lưu Hồng Diễm hai tay che mặt, nức nở khóc một hồi, kể lể chân tướng sự tình:
Mọi chuyện xảy ra từ mấy tháng trước, lúc ấy, cô vẫn còn học trong trường. 

Trường của cô là Học Viện Y khoa Cương Thành, nằm ở vị trí hẻo lánh, góc trường có một hoa viên, bên trong có vài toà nhà bằng gạch, kết cấu kiến trúc cổ đại, là văn vật cấp tỉnh, nghe nói là thư viện từ thời nhà Minh.

Khi Đại học Y khoa được xây dựng, vừa khéo bao lại khu vườn này, tuy nhiên xung quanh vẫn chưa được khai phá, là một khoảnh đất trống khá lớn. Mấy năm trước, vì khu vườn trở thành kiến trúc văn vật, nhà trường đã cho xây tường bao lại.

“Trường của chúng tôi đã tồn tại hơn trăm năm, có một giảng đường lớn từ thời dân quốc. Nghe một số học tỷ nói, từ khi giảng đường xây xong, Lệ Phân Viên bắt đầu có quỷ quái xuất hiện……”

“Từ từ,” Diệp Thiếu Dương nhịn không được, ngắt lời, hỏi: “Sao lại gọi là Lệ Phân Viên?”

“Thì trên cửa chính của khu vườn viết vậy mà, có thể vì trước mặt có một hoa viên, tuy lâu năm không ai chăm sóc, nhưng mỗi năm vào mùa xuân đều có rất nhiều hoa nở rộ, vô cùng hiếm lạ. Trường học hình như có ý lấy ‘ tú lệ phân phương ’ để đặt tên, sau đó xây tường vây bao xung quanh, còn phái hai bảo vệ tới trông coi thường xuyên.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Cô cứ tiếp tục đi.”

Ánh mắt Lưu Hồng Diễm chợt hiện ra vẻ cô đơn, nói: “Lúc tôi vừa mới nhập học, nghe đồn Lệ Phân Viên có quỷ hồn phá, nói là mấy năm trước, trong trường có một nữ sinh viên bị thầy giáo lừa gạt tình cảm, yêu đến mức phá thai, sau lại bị thầy giáo ruồng bỏ, trở nên điên dại, bị đưa đến bệnh viện tâm thần, còn thầy giáo kia bởi không đủ chứng cớ, hơn nữa có quan hệ với cán bộ cấp cao trong trường, chỉ bị phạt cảnh cáo, sau khi nghỉ một thời gian lại tiếp tục công tác tại trường.

Qua khoảng mấy tháng, bỗng một hôm nữ sinh kia bất ngờ chạy thoát khỏi bệnh viện tâm thần, quay lại trường học, tìm kiếm vị thầy giáo kia khắp nơi. Trường học đã phái bảo vệ vây bắt cô...lúc đó, cô ấy đã chạy vào trong khu vườn ở Lệ Phân Viên, bị mấy người bảo vệ bắt được, có thể do họ quá mạnh tay nên cô ấy bị xuất huyết, sau đó…… sinh non. Đến lúc đó mọi người mới biết, thì ra cô ấy đang mang thai.

Sau khi bị đưa trở lại bệnh viện tâm thần, không được mấy ngày, cô ấy lại chạy thoát, tóc nhuộm đỏ, mặc quần áo đỏ, đi giày đỏ, sau đó chọn đúng ngày cái gì…… hình như gọi là tam cái gì đó……”

Diệp Thiếu Dương bất chợt ngẩn người, thì ra là Tam phá nhật!

Sở dĩ gọi là Tam phá nhật bởi vì ngày đó là ngày tam trụ can chi trùng nhau, trăm năm mới có một lần. Ngày này bình thường cũng không có gì, nhưng nếu rơi vào ba ngày đông chí, thanh minh, 29-2 năm nhuận, lại vào ban đêm vào khoảng giờ Tý (từ 11h đêm - 1h sáng, là thời điểm âm khí nặng nhất), canh giờ can chi trùng với tam trụ, trên thực tế sẽ trở thành tứ phá (giờ, ngày, tháng, năm), oán khí sẽ ngất trời, quỷ thần đều bất an.

Nếu ai đó chọn Tam Phá Nhật, giờ Tý, tự sát mà chết, quả thực không thành lệ quỷ cũng không được, đừng nói là mang oán khí, đem toàn thân biến thành màu đỏ, hình thành Huyết sắc hồn trận…… Hơn nữa lúc trước lại sinh non, huyết khí trong tử cung còn chưa hết……

Nếu truyền thuyết là sự thật, Diệp Thiếu Dương tuyệt đối tin rằng, nữ quỷ này có tu vi thâm hậu hơn rất nhiều lần so với mẫu tử thi sát  mà hắn đã đắc tội năm đó.

“Cứ nói tiếp đi.” Diệp Thiếu Dương nói với Lưu Hồng Diễm.

“Tất cả mọi người đều nói Lệ Phân Viên có quỷ, ngày thường không ai dám tới. Hôm đó, chúng tôi được yêu cầu làm thực nghiệm về trung dược, bị thiếu mất một vị thuốc, vốn có thể ra ngoài mua, nhưng vì khá xa, thời gian cũng muộn, lúc này có người nói trong Lệ Phân Viên có loại dược thảo này, có thể đi hái một ít.

Chúng tôi đều rất hiếu kì về khu vườn, nên chẳng hiểu sao liền lục tục kéo nhau đi, vườn tuy có người trông coi, nhưng chúng tôi trèo tường mà vào, tìm kiếm vị thuốc đó. Kết quả....đúng là đã tìm thấy trong hoa viên. Lúc đó, vào cũng đã vào rồi, chúng tôi định đi dạo một hồi trong vườn, đột nhiên tôi…… mót quá, tìm không ra nhà xí, nên đành tìm đại một chỗ nào đó trong hoa viên.

Nơi đó vô cùng hẻo lánh, khi ấy tôi có cảm giác như có người từ phía sau thổi vào cổ, quay đầu nhìn lại không thấy ai cả, rất nhiều lần như vậy. Lúc đầu còn tưởng cỏ tranh loà xoà, nên không để ý, rồi đột nhiên, nghe được tiếng một nữ nhân kêu tên tôi từ đằng sau, quay đầu lại, thì nhìn thấy một cô gái đeo kính, đứng từ xa trong bụi cỏ, hai mắt đều chảy máu……

Lúc ấy tôi bị dọa đến mụ mẫm cả người, chạy nhanh trở về, kết quả bị vấp vào một ụ đất, lúc ấy cũng không để ý, chỉ muốn chạy ra khỏi đó càng nhanh càng tốt, sau khi về phòng, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, tắm rửa cũng không sạch, bất quá một thời gian sau, cũng không có chuyện gì xảy ra.”

Nói đến đây, Lưu Hồng Diễm không nhịn được khóc oà lên, “Khoảng thời gian đó, đem nào tôi cũng mơ thấy một nam nhân, chính là con quỷ vừa nãy, ăn mặc khôi giáp, đến bên cạnh tôi…… hôn môi, hút khí từ trong cơ thể.

Tôi thực sự rất sợ, nghĩ mình bị quỷ ám, rời khỏi đó sẽ không việc gì, vì thế tôi xin về quê thực tập, mới đầu còn tốt đẹp, nhưng gần đây, tôi có cảm giác mụ mẫm , giống như bị mộng du...đại pháp sư, vừa rồi người đã đuổi hắn ra khỏi thân thể tôi, tôi mới bừng tỉnh……”

Lưu Diễm Hồng nhìn thoáng qua thân thể của mình, thấy toàn bộ bị đóng vẩy giống như cá, thương tâm bật khóc, “Đại pháp sư, có phải tôi đã chết rồi hay không?!..”
Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, nhíu mày nói: “Dương khí trong cơ thể cô đã sớm bị hút cạn, thân thể cũng bị thi hóa, vốn dĩ không thể sống được... bất quá…… ai bảo cô gặp được tôi, tôi đã nhờ bọn họ đi mua bồn tắm, chính là để cứu cô.”

Lưu Hồng Diễm vừa nghe, liền quỳ xuống dập đầu, cảm ơn rối rít.

Diệp Thiếu Dương dùng Quy hồn thuật, đưa linh hồn cô ta trở lại thân thể, dùng Giao du mông nhãn, làm cho cô ta hôn mê để dưỡng hồn, còn mình ngồi một bên sofa, cân nhắc những gì cô ta vừa nói. Cuối cùng, Tống Ngọc Đình cùng Dưa Dưa cũng quay về, trong tay Tống Ngọc đình là một cái bồn nhựa siêu bự, đủ để chứa một người.

Diệp Thiếu Dương bê bồn nhựa vào buồng tắm, bảo Tống Ngọc Đình hỗ trợ xả nước, sau khi đầy bồn, từ ba lô lấy ra hai bao gạo nếp, đổ vào bên trong, lại thêm một số pháp dược, sau đó cắt đầu ngón tay, nhỏ khoảng một chén máu của mình vào nước.

“Ngươi làm gì vậy?” Tống Ngọc Đình tò mò hỏi.

“Thân thể cô ấy đã bị thi hóa, muốn phục hồi như cũ, phải dùng gạo nếp để hút thi khí.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương bế Lưu Hồng Diễm đặt vào trong bồn, chỉ nghe thấy "xèo" một tiếng, nước trong bồn sôi sùng sục, không ngừng toát ra làn khí màu đen, Lưu Hồng Diễm đau đến mức quay cuồng trong trong nước, liên tục khóc lóc thảm thiết.

“Cái này....có chuyện gì vậy?!” Tống Ngọc Đình thất thanh kêu lên.

“Cương thi gặp phải gạo nếp cùng một số pháp dược, sẽ có phản ứng như vậy, huống chi trong nước còn có máu của tôi, có thể ăn mòn lớp vẩy trên da.” Dứt lời, Diệp Thiếu Dương, cậy miệng cô ta, lấy ra đồng tiền đúc mẫu lúc trước đã nhét vào, thay bằng một cục đá hùng hoàng, khép miệng lại, đá hùng hoàng dùng để định hồn, cho dù thân thể cô ta bị tổn thương thế nào, hồn phách cũng sẽ không rời khỏi cơ thể.

“Cương thi……” Tống Ngọc Đình nói, “Cô ấy không phải bị quỷ nhập sao, lẽ nào lại thành cương thi?”

Diệp Thiếu Dương chỉ vào những cái vảy trên người Lưu Hồng Diễm, nói: “Cô xem đây giống cái gì?”

“Vẩy cá a.” Tống Ngọc Đình thuận miệng nói.

“Ngoại trừ vẩy cá, còn có gì?”

“Cái này…… Là vảy rắn?”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ. “Loại trừ việc liên quan đến vảy, cô cứ ngẫm lại thật kỹ đi.”

Tống Ngọc Đình quan sát một hồi, nói: “Từng khối này....là mạt chược sao?”

“Là hình dạng của giáp sắt!” Diệp Thiếu Dương nói rõ chân tướng, “Cô có để ý Quỷ hồn binh sĩ vừa bị giết kia không, trên người cô ấy có ấn ký, giống hệt khôi giáp trên người tên lính đó.”

Tống Ngọc Đình ngây người, nhìn thân thể Lưu Hồng Diễm trong bồn tắm, lẩm bẩm nói: “Quỷ hồn tên lính cổ đại kia…… nếu hắn là quỷ thì có can hệ gì với cương thi chứ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Hắn không phải là một con quỷ bình thường, căn cứ theo tình trạng của Lưu Hồng Diễm, tên lính đó nhập thân, là để tranh chỗ trú ẩn, cho nên tạm không tru diệt hồn phách cô ấy. Nói cách khác, quỷ hồn của hắn có chút bài xích với cơ thể người khác, phải mất một khoảng thời gian mới có thể hoà hợp, trong giai đoạn này, hắn vẫn cần hồn phách của Lưu Hồng Diễm chi phối cơ thể, chờ đến khi quá trình kết thúc, hồn - thân hoà làm một, hắn sẽ hấp thu nguyên hồn cô ấy, hoàn toàn đoạt xác.”

Tống Ngọc Đình nghe xong trợn mắt há mồm, run rẩy hỏi: “Đoạt xác.....là có ý gì?”

“Nói dễ hiểu một chút, chính là mượn xác hoàn hồn.”

Lúc này, trong nước trong bồn đã không còn sôi sục, Lưu Hồng Diễm cũng không giãy giụa kêu gào, mà lẳng lặng nằm yên trong nước, đầu gác lên thành bồn, đang ngủ say.

“Nếu không phải trên người cô ấy có khôi giáp ấn, hơn lại do một quỷ hồn binh sĩ nhập thân, tôi sẽ cho là quỷ hồn mượn xác hoàn hồn bình thường.” Diệp Thiếu Dương vừa nói chuyện, vừa khẽ nâng Lưu Hồng Diễm lên, kiểm tra làn da trên cơ thể, phát hiện khôi giáp ấn ký đang từ từ biến mất, lúc này mới yên lòng, đương lúc nhàn rỗi, tiếp tục quay sang giảng giải cho Tống Ngọc Đình, cũng là phân tích của bản mình:

“Nếu là mượn xác hoàn hồn bình thường, thân thể cô ấy sẽ không phát sinh bất kỳ biến hoá gì, hiện tại khôi giáp ấn sinh ra, chứng tỏ: Gia hỏa kia là một thi quỷ, mục đích của nó không chỉ đoạt xác, mà là sau khi đoạt xá, sẽ đem tinh khí huyết nhục trong cơ thể con người, thông qua hồn lực, truyền cho chính bản thể của mình - cũng chính là thân cương thi của hắn.

Chỉ có điều, muốn hấp thu một khối thân thể, trước tiên cần phải chiếm hữu nó, sau khi biến nó thành thi quỷ, mới có thể tiến hành bước tiếp theo, tình trạng hiện tại của Lưu Hồng Diễm, chính là đang tiến hoá thành thi quỷ. Xem ra...nếu tôi đến muộn mấy ngày, phỏng chừng sẽ không còn cứu được cô ấy, và cả cô nữa.”

Tống Ngọc Đình kinh hãi, nói: “Có liên can gì đến ta?”

“Hiện tại, hàng ngày cô ấy phải không ngưng hấp thu âm khí, để tu luyện cùng duy trì hồn lực, tạm thời chưa cần hấp thu dương khí của người sống, nhưng một khi trở cô ấy biến thành cương thi, sẽ lập tức ra tay, tìm kiếm dương khí để hấp thu, cô sống cùng cô ấy, khẳng định là nạn nhân đầu tiên, có còn sống được không?”

Tống Ngọc Đình vừa nghe hắn nói như vậy, nghĩ lại mà sợ, chộp lấy cánh tay hắn, nói: “Thực sự rất cám ơn ngươi đã cứu ta, ngươi với ta vốn không quen biết, thế mà lại ra tay cứu giúp, ta thật không biết báo đáp ngươi thế nào cho phải đây……”

“Lấy thân báo đáp đi.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói một câu bông đùa.

Tống Ngọc Đình tức khắc đỏ bừng mặt, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Thì từ cái lúc đó...cứ lăn lộn chụp kéo nhau trên giường.... chẳng phải đã bắt đầu rồi sao?”

Diệp Thiếu Dương sợ tới mức suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống đất, mình chỉ thuận miệng nói một câu, thế mà cô nàng lại tưởng là thật? Chẳng lẽ mình thực sự có sức hấp dẫn đến thế sao?😱😂

Đang dương dương tự đắc, Tống Ngọc Đình lại bổ sung một câu: “Tuy bộ dáng ngươi cũng không có gì nổi bật , nhưng tốt xấu gì cũng là pháp sư, ở cùng với ngươi có thể giúp trừ tà a.”

Dùng mình để trừ tà…… Tuy những lời này không sai, nhưng khi nghe có cảm giác không được thoải mái lắm, hơn nữa cô ta coi trọng mình chỉ vì trừ tà. Diệp Thiếu Dương vô ngữ lắc đầu, cảm giác như bị sỉ nhục.

Dưa Dưa ở ngay bên cạnh, hết sức vui mừng, cười mãi không thôi, nhìn Lưu Hồng Diễm trong bồn, quay sang hỏi Diệp Thiếu Dương: “Lão đại, con thi quỷ kia là thế nào?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nếu ta đoán không sai, nó là một con Đồng Giáp Thi.”

“Đồng Giáp Thi……” Dưa Dưa nhíu mày, ba chữ này hắn cũng từng nghe qua, “Loại này số lượng cực ít, ta chưa thấy qua bao giờ, nghe nói nó rất lợi hại a.”

“Ta cũng chưa từng thấy qua bao giờ. Lợi hại hay không lợi hại……” Diệp Thiếu Dương chỉ vào Lưu Hồng Diễm, “Đây chỉ là bị đoạt xác chưa thành hình, đã có thể khiến ta phải dùng khai thiên chú với đào mộc kiếm, ngươi cứ nghĩ xem, nếu một khi thành hình Đồng Giáp Thi, đao thương bất nhập, cả pháp khí lẫn pháp thuật đều không làm tổn thương được nó....”

Tống Ngọc Đình nghe thấy hai người nói chuyện, nhịn không được, chen vào một câu: “Hai người nói Đồng Giáp Thi, rốt cuộc là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương đang lúc rảnh rỗi, đơn giản giải thích vài câu: “Đồng Giáp Thi là một loại hình thái đặc thù của cương thi, là chiến sĩ hoặc tướng quân thời cổ đại, đôi khi ăn mặc khôi giáp hạ táng…… Gặp việc trùng hợp, biến thành cương thi, cô cứ nghĩ đi, một con cương thi mặc khôi giáp, khẳng định sẽ lợi hại hơn rất nhiều so với cương thi bình thường.

Cái này chỉ là ngoài mặt, cái gọi là Đồng Giáp Thi, cũng không nhất định phải mặc đồng giáp, chỉ vì binh lính cổ đại đa số đều mặc khôi giáp, sau khi chết biến thành cương thi, cho nên mới dùng ba từ Đồng Giáp Thi để gọi...tuy nhiên, khôi giáp trên người Đồng Giáp Thi, nhất định phải có tính chất kim loại .

Trong ngũ hành, dù là đồng giáp hay giáp sắt, đều thuộc Kim, sau khi xuống mồ, tiếp xúc với Thổ, Thổ có thể sinh Kim, cho nên đồng giáp có thể hấp thu địa khí, giúp cương thi tu luyện làm tăng tu vi....hơn nữa, cương thi mặc đồng giáp, tử vong ít nhất cũng mấy trăm năm, chắc chắn tu vi không hề kém.

Một con Đồng Giáp Thi bình thường nhất, thực lực là có thể ngang ngửa với cương thi bậc trung bình thường. Nếu thân là Đồng Giáp Thi, lại tu luyện đến cấp Thi Vương, thì quả thực là vô địch, trên đời không đối thủ.

Bất quá, lợi hại nhất, không phải Đồng Giáp Thi, mà là.....Thi quỷ. Thi quỷ không giống quỷ thi:  Quỷ thi là người sau khi chết, linh hồn vì một lý do nào đó, không thể rời khỏi thân thể, so với cương thi lợi hại hơn nhiều, nhưng vì quỷ hồn không thể rời thân thể, nên sẽ bị mất đi khả năng biến hoá của quỷ hồn. Nhiều lắm cũng chỉ là một con cương thi có linh trí mà thôi.

Thi quỷ thì khác, tuy hồn thể cũng là cương thi, nhưng trong lúc cần thiết, quỷ hồn có thể rời khỏi thân thể, giống như quỷ hồn bình thường, có thể biến hoá khôn lường, thậm chí có thể đi xa vài trăm dặm, không ngừng hấp thu âm khí cùng dương khí, dùng một phương thức đặc thù của hồn lực, truyền cho xác chết. Vừa rồi, vong hồn tên binh sĩ kia chính là như vậy, thân thể hắn, nhất định đang ẩn ở chỗ nào đó, rất tiếc hắn bị giết chết, bằng không có thể dùng Luyện hồn thuật để tìm ra thân thể hắn.”

Nghe hắn giải thích cặn kẽ như vậy, Tống Ngọc Đình kinh ngạc đến ngây cả người, không nói nên lời.

Dưa Dưa cũng cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Hồn phách đều đã tiêu tán, thân thể đương nhiên không thể dịch chuyển, dần dần sẽ bị héo mòn, ngươi tìm nó làm gì?”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536