Chương 592-593
CHƯA TỪNG GẶP CƯƠNG THI
Dương công tử hơi cúi đầu, một lát sau, kiên định nói: “Ngươi yên tâm đi, ta với cô ấy, vĩnh viễn sẽ không có cái gì đâu.”
Nghe hắn nói quả quyết như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng tạm yên lòng, bởi lẽ, dù có nghĩ nhiều, cũng chẳng có cách nào can thiệp: Tuyết Kỳ không thể rời khỏi Âm Dương Kính, Dương công tử không ra ngoài, bản thân mình cũng không thể đuổi hắn, vì thế, tuy cảm thấy không thoải mái, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể để hai người bọn họ tiếp tục ở cạnh nhau.
Còn định hỏi gì đó, Dương công tử đã nói:
" Nếu ngươi cứ ngu ngốc như thế này, sẽ bị người ta đưa đi cấp cứu đó.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ngươi có ý gì hả?”
Dương công tử không thèm trả lời, nâng một tay lên, ngón trỏ phóng ra một luồng ánh sáng màu bạc, đánh nát thần thức của hắn.
Lần nào cũng vậy…… Diệp Thiếu Dương cảm thấy choáng váng đau đớn, từ từ tỉnh lại, cảm nhận được một luồng ánh sáng mạnh đang ở ngay trước mặt mình, lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa, một con mắt còn bị người ta dùng sức vạch ra.
Diệp Thiếu Dương phản ứng theo bản năng, vội vàng ngồi bật dậy, làm cho đối phương hoảng sợ, lảo đảo lui về phía sau, nói: “Ngươi định làm gì?!"
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, thì ra là cô y tá đã giúp mình truyền dịch, trông cũng ra dáng một tiểu mỹ nhân, lúc này mới thở dài một cái, nhún vai nói: “Này cô, những lời này phải để tôi hỏi cô mới đúng nha ?”
“Ta, ta tới kiểm tra phòng, thấy ngươi nắm trong tay cái gương này, gọi mãi ngươi cũng không tỉnh, ta sợ ngươi xảy ra chuyện, cho nên mới mở đồng tử của ngươi ra xem, sao ngươi lại thế này chứ?”
“Ặc…… Tôi ngủ thôi,” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Tôi ngủ say như chết, thật đáng xấu hổ.”
Nữ y tá chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nghi ngờ nói: “Vậy ngươi ngủ còn ôm cái gương trước ngực làm gì?”
“Cái này…… Tôi vốn có thói quen soi gương trước khi đi ngủ, ngắm nghía một hồi lại ngủ quên mất……” Diệp Thiếu Dương nghĩ ra một lý do thật lồi lõm.
Nữ y tá bĩu môi, “Trông cũng không đến nỗi nào, sao mà phải tự kỷ như vậy chứ?!.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Cám ơn cô đã khen, cô tên gì vậy, bao nhiêu tuổi rồi?”
Nữ y tá khẽ giật mình, giận dữ nói: “Ngươi đúng là quá trực tiếp đó nha.”
Trực tiếp? Diệp Thiếu Dương sửng sốt, rồi bất chợt nhận ra ý tứ của cô nàng, tức khắc cảm thấy thật là oan uổng, mình chỉ cảm giác được trên người cô ta có thi khí, không thể trực tiếp hỏi cô ta xem có tiếp xúc với cương thi hay không, cho nên mới thử hỏi han chút thông tin, kết quả lại bị người ta coi là tên háo sắc……
Vừa muốn giải thích, nữ y tá đã thay đổi sắc mặt, khẽ mỉm cười, nói: “Ta kêu Tống Ngọc Đình, nếu muốn hẹn ta ăn cơm dạo phố gì đó, ít nhất cũng chờ đến khi ngươi xuất viện đã, ta không muốn hẹn hò với bệnh nhân của mình.” Nói xong lè lưỡi ra một chút, rồi chạy thẳng ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô ta biến mất sau cánh cửa, một lúc lâu sau đó, cầm Âm Dương Kính ở trên giường lên, sờ sờ khuôn mặt mình ở trong gương, đắc ý cười nói: “Chẳng trách.....có nhiều người mê đến như vậy……”
“Oẹ……” phía mép giường lập tức vang lên tiếng nôn mửa, một cái đầu từ trong chăn chui ra, hướng hắn lè lưỡi vạch mắt, rồi lùi về phía sau.
Thì ra Dưa Dưa vẫn luôn ở trong phòng!
Diệp Thiếu Dương xấu hổ, giận dữ định đánh cho hắn một trận tơi bời hoa lá, nhưng Dưa Dưa đã kịp phát hiện tình huống không ổn, sớm chạy từ lâu rồi.
Trong hai ngày hắn nghỉ ngơi trong bệnh viện, Lão Quách và Tiểu Mã đã quay lại Thạch Thành, sau đó Quả Cam cũng bị hắn ép phải về nhà.
Diệp Thiếu Dương chờ đến khi sức khoẻ Diệp Tiểu Manh khá hơn, hai người cùng nhau xuất viện, sau đó bảo một nhà ba người Tiểu Manh về thôn trước, nói mình đi xử lý mấy việc rồi sẽ về sau.
Ban đêm, một mình hắn tới nhà ga để tiễn Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư.
Lần này, sau khi hợp tác với nhau một trận, Diệp Thiếu Dương đã thay đổi cách nhìn đối với Uông Ngư: Gia hỏa này mặc dù có điểm giả tạo đáng ghét, nhưng trong lúc đấu pháp cũng thực sự bỏ ra không ít khí lực, không làm đứt gánh giữa đường. Bất quá, bởi vì chuyện của Nhuế Lãnh Ngọc, hắn vẫn không thể ưa nổi bản mặt của Uông Ngư.
Ba người cùng nhau ăn lẩu, đến nhà ga thì vẫn còn cách giờ soát vé nửa tiếng, Nhuế Lãnh Ngọc bảo Uông Ngư vào ga trước, rồi cùng Diệp Thiếu Dương tới một nơi tương đối yên tĩnh trước trạm, tay vịn lan can, đứng song song với nhau.
Diệp Thiếu Dương nhìn khuôn mặt gần như hoàn mỹ của Nhuế Lãnh Ngọc, trong lòng như mong chờ điều gì đó, hỏi : “Sao lại muốn đứng một mình cùng tôi, có phải có điều gì khó nói?”
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn hắn, "Không phải ngươi có gì muốn nói với ta sao, ta không có gì để nói cả, ngươi có gì thì nói ra mau đi.”
“Ặc……” Diệp Thiếu Dương hoàn toàn thất vọng, gãi gãi đầu, nói: “Cái đó...khi nào cô với hắn sẽ tách ra?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, “Ngươi cũng thật nhiều chuyện, yên tâm đi, xuống xe lửa sẽ đi ngay.”
“Ừ... vậy thì tốt rồi.” Diệp Thiếu Dương cũng cười cười, “Lần sau nếu cần tìm người hỗ trợ, cô sẽ tới chứ?”
“Tất nhiên là tới, chỉ cần có tiền, sao lại không kiếm.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, những lời này của Nhuế Lãnh Ngọc ít nhiều đã làm dịu đi cảm xúc lưu luyến khi chia tay.
“Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Nhuế Lãnh Ngọc hơi quay đầu, ánh mắt sáng ngời dừng trên mặt hắn.
Đối với Diệp Thiếu Dương, ánh mắt này dường như có thoáng một chút mong chờ gì đó, nhưng hắn kiềm chế cảm xúc bản thân, chỉ bật ra một câu trả lời khá thông minh: “Hiện tại…… e chưa phải là lúc thích hợp?”
Nhuế Lãnh Ngọc xoay người, dựa vào lan can, đặt hai tay lên trên, nhìn hắn, đột nhiên nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu có một ngày, ngươi phát hiện ta không giống như những gì ngươi tưởng, thậm chí hoàn toàn trái ngược, ngươi sẽ còn như vậy với ta không……?”
Diệp Thiếu Dương bất ngờ đến ngây người, nhíu mày nói: “Có ý gì chứ?”
Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm thở dài. Lúc này, tiếng thong báo của nhà ga vang lên, đoàn tàu của Nhuế Lãnh Ngọc sắp vào trạm, giục hành khách soát vé lên tàu, Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy nói: “Ta phải đi rồi.”
Khi đến cửa soát vé, Nhuế Lãnh Ngọc lại quay đầu, nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không cần ôm bất kỳ hy vọng gì với ta, bằng không ngươi sẽ hối hận.”
Hối hận ư?
“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương buồn bực hỏi.
Nhưng Nhuế Lãnh Ngọc không trả lời, đi thẳng vào cửa soát vé.
Diệp Thiếu Dương dõi theo thân ảnh nàng biến mất trong đám đông, trong lòng tự hỏi, câu nói cuối cùng của nàng: Sao lại phải hối hận nếu ôm hy vọng với nàng?
Nửa giờ sau, Diệp Thiếu Dương trở lại khu ẩm thực ban đêm gần bệnh viện.
Cùng nữ y tá Tống Ngọc Đình ăn một nồi lẩu Hàn quốc, trong lúc ăn uống, hắn có dò hỏi bóng gió, rốt cuộc xác định được, thì ra thi khí trên người Tống Ngọc Đình đến từ một người bạn cùng phòng với cô, để có thể tiếp cận người bạn đó, Diệp Thiếu Dương đành phải nói rõ chân tướng.
“Cô vẫn chưa tin à,” trong miệng đang ngậm viên thịt bò, phồng mang trợn mắt nhìn Tống Ngọc Đình, kẹp tấm linh phù giữa hai ngón tay, khua khua trước mặt, nói: “Trên người cô cũng có thi khí, tôi dán đạo phù này lên, có thể hút sạch thi khí trên người cô, nhìn kỹ nha……”
Nói xong không màng cô nàng phản đối, nắm lấy bàn tay, để trên mặt bàn, dán linh phù vào cổ tay Tống Ngọc Đình, niệm một lần chú ngữ, chỉ thấy một luồng hắc khí theo cánh tay của cô chuyển động, rồi nhập vào bên trong linh phù.
Linh phù màu tím, chẳng mấy chốc đã biến thành màu đen, sau đó rũ ra.
Diệp Thiếu Dương cười cười, hai tay vê linh phù, nhẹ nhàng lay động, linh phù bốc cháy, hóa thành tro tàn. Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ tay, nhìn sang thấy Tống Ngọc Đình đang trợn mắt há mồm, liền chu môi, đắc ý nói: “Cô thấy chưa?”
Kết quả Tống Ngọc Đình lại hỏi: “Đây là…… ảo thuật à?”
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa thì té xỉu, “Đây là pháp thuật a đại tỷ, không phải ảo thuật.” Hoá ra, mình cố sức thể hiện như vậy, cuối cùng lại bị người ta coi là ảo thuật gia.
Tống Ngọc Đình cau mày nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta chẳng hiểu gì hết a, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu suy nghĩ, quyết định thay đổi cách đặt vấn đề, nói: “Người bạn cùng phòng kia của cô, gần đây có biểu hiện gì dị thường hay không, cái gì cũng được, cô thử ngẫm lại xem.”
“Biểu hiện dị thường à……” Tống Ngọc Đình nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Gần đây cô ấy nói bị bệnh, ngày nào cũng vậy, ban ngày thì nằm lì trong phòng, buổi tối đi ra ngoài, rạng sáng mới trở về, ta có hỏi thì nói là bị nhức đầu, hơn nữa…… cô ấy cũng không tắm rửa thay quần áo, giống như là sợ nước vậy, ngày nào cũng không ngừng gãi ngứa, cô ấy còn nói mụn ghẻ là bệnh mẩn ngứa gì đó, cái này có coi là biểu hiện dị thường không?”
“Đương nhiên là có,” Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Như vậy đi, buổi tối cô đưa tôi tới phòng trọ của các cô, tôi sẽ nghiệm chứng cho cô xem, nếu là cương thi, tôi liền ra tay tóm nó……”
“Nếu như không đúng, chẳng phải ngươi sẽ gặp phiền phức sao,” Tống Ngọc Đình nói, “Vạn nhất ngươi làm gì người ta, cô ấy báo cảnh sát, ta muốn giải thích cũng không xong a. Hơn nữa……”
Cô ta nhìn Diệp Thiếu Dương, do dự nói: “Tuy ngươi trông rất soái, nhưng chúng ta mới quen biết, lần đầu tiên hẹn hò, ta liền đưa ngươi về nhà…… Giả sử ngươi là người xấu thì sao? Làm sao ta biết được đây không phải là âm mưu của ngươi?”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn vô ngữ, bất quá, cô ta nói cũng không sai, lần đầu gặp mặt, liền đưa một người con trai không biết gốc gác về nhà, đích thực là sẽ có nguy hiểm. Nghĩ một hồi, hỏi: “ Bạn cùng phòng của cô, hiện có nhà không?”
“Chắc là không, hàng ngày vào buổi tối, cô ấy đều đi ra ngoài, ta cũng không biết đi đâu, rạng sáng khoảng một hai giờ mới quay về, đã thành quy luật vậy đó.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Thế này đi, cô đi mua một con gà, vịt hay gì đó còn sống, mang về treo ở gian ngoài, sau đó chúng ta nấp một chỗ để quan sát, chờ đến khi cô ta quay về, nếu uống máu ăn thịt……”
“Sao có thể thế được!” Tống Ngọc Đình nhịn không được ngắt lời, “Ai mà ăn thịt sống chứ.”
“Chính vì thế, nếu cô ta ăn, chứng tỏ cô ta là cương thi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Nếu cô lo lắng tôi có ý đồ gì, thì trước tiên cứ trói chặt tay tôi lại, chờ sau khi phát hiện cô ta là cương thi, cô mới cởi trói cho tôi, thấy thế nào?”
Tống Ngọc Đình sợ hãi nói: “Ngươi nói làm ta sợ quá a, nếu cô ấy thực sự là cương thi, ngươi…… có đánh thắng được không?”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Chuyện nhỏ, cứ tin tôi đi.”
“Dựa vào cái gì để tin ngươi cơ chứ?”
“Lúc ấy tôi cũng ở đó, nếu tôi không đối phó được, sao dám làm việc này chứ, cô trông tôi có chút nào giống kẻ điên không?”
Tống Ngọc Đình chăm chú nhìn hắn một hồi, nói: “Được rồi, ta tin ngươi một lần.”
Tiếp đó, hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn nốt nồi lẩu.
Diệp Thiếu Dương hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ về lai lịch cô gái có khả năng bị thi biến kia, biết được cô ta tên là Lưu Hồng Diễm, cũng giống như Tống Ngọc Đình, là sinh viên Đại học y khoa Cương Thành, ngoài việc hai người học cùng học kỳ, trước đây chưa từng quen biết.
Tống Ngọc Đình có nói về bản nhân một chút, cô đang học năm thứ 2 đại học , nhà ở một thôn tại huyện Hoài Thượng, vừa mới học xong, thông qua người quen, tìm được công việc thực tập, làm y tá ở bệnh viện trên huyện thành, tiền thì không có, chủ yếu là có cơ hội rèn luyện, làm gì cũng được.
Đúng lúc cô cần thuê nhà, biết được một sư tỷ học cùng trường, cũng đang làm việc ở bệnh viện, chính là Lưu Hồng Diễm, là sinh viên năm thứ 4, về quê nhà thực tập.
Lưu Hồng Diễm làm việc được mấy tháng, tự mình thuê một căn hộ có hai phòng ngủ ở gần bệnh viện, vì không muốn lãng phí, nên tìm người hợp tính thuê chung.
Tống Ngọc Đình với cô ta giống nhau: là bạn học cùng trường, lại cùng chỗ làm, vì thế không chút do dự dọn tới ở cùng, cũng mới chưa đầy một tháng. Những ngày đầu, Lưu Hồng Diễm rất bình thường, là một người rộng rãi, quan hệ hai người cũng không tồi, nhưng khoảng một hai tuần trước, cô ta bắt đầu trở nên trầm mặc, bắt đầu có những biểu hiện được nhắc tới trước đó, rồi xin nghỉ làm...
Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, nghĩ một lát, nói: “Cô ta cũng vừa tốt nghiệp không lâu, đúng không?”
Tống Ngọc Đình gật đầu, “Nghe nói là về quê thực tập chưa được mấy tháng. Cái này quan trọng lắm sao?”
“Rất quan trọng, cô ta không phải vô duyên vô cớ mà biến thành cương thi, một là bị cương thi cắn, hai là do nguyên nhân khác, nếu điều tra thì phải tra tận gốc, tìm được con cương thi kia. Nếu cô ta chỉ ở yên một chỗ thì tốt quá, điều tra sẽ dễ dàng hơn. Hiện tại, con cương thi này có thể đến từ hai nơi....”
Sau đó quay đầu, nhìn vẻ mặt trầm trọng của Tống Ngọc Đình, nói: “Cô cảm thấy thế nào?”
Tống Ngọc Đình nói: “Trên đời này, thực sự có cương thi sao?”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa lại té xỉu, hoá ra mình phân tích nhiều như vậy, mà cô ta vẫn còn hoài nghi, lau mồ hôi nói: “Được rồi, đêm nay sẽ cho cô mở mang kiến thức một chút.”
Muộn như vậy, chợ nông sản đã đóng cửa, hai người đành phải vào siêu thị Carrefour, nhưng ở đây họ không bán gà vịt sống, Diệp Thiếu Dương đành phải mua một cái cá nheo to bự, sau đó cùng nhau trở lại căn nhà Tống Ngọc Đình thuê ở.
Tống Ngọc Đình mở cửa đi vào trước, thấy Lưu Hồng Diễm không có nhà, mới gọi Diệp Thiếu Dương vào.
Vừa vào cửa, Diệp Thiếu Dương lập tức ngửi thấy mùi thi khí, cẩn thận xem xét, cũng không giống với khí vị của cương thi cho lắm, giật mình kinh hãi, chẳng lẽ là một hình thái đặc biệt của cương thi?
Diệp Thiếu Dương đi tới trước cửa sổ, bảo Tống Ngọc Đình tìm một đoạn dây thừng, treo con cá sống lên chính giữa lan can cửa sổ, sau đó lui về phòng khách, nhìn quanh hai bên, trong phòng lộn xộn, căn bản không giống như có người ở, nhưng điểm làm Diệp Thiếu Dương chú ý không phải cái này, hắn đi tới trước cửa phòng khách, ngồi xổm xuống, dùng hai ngón tay quệt một vệt bụi bám trên mặt đất, sau khi nghiền nát, đưa lên mũi ngửi ngửi.
“Có âm khí phảng phất,” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, “Nếu tôi đoán không sai, đây là đất ở mộ phần, do đế giày cô ta dẫm phải, mang về đây.”
Tống Ngọc Đình khẩn trương nói: “Ý ngươi muốn nói , cô ấy mới từ nghĩa địa về ư?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Có khả năng, tối nào cũng đi.”
“Tối nào cũng đi? Để làm gì?” Tống Ngọc Đình ngơ ngẩn.
“Âm khí ở mồ mả là nặng nhất, chắc cô ta tới đó hấp thu âm khí, dùng để tu luyện.” Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương thở dài, “Vốn dĩ tôi cho rằng cô ta bị lây nhiễm thi độc, hoặc là cương thi cấp thấp, hiện giờ xem ra, mọi chuyện không có đơn giản như vậy……
Vừa quay đầu lại, thấy Tống Ngọc Đình cầm sợi dây vừa rồi dùng để buộc cá, do dự nói: “Cái dây này……”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải cá đã buộc rồi sao, còn lấy cái này làm gì.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment