Chương 581

DIỆP TIỂU THƯỚC THỨC TỈNH

Nhưng pháp thuật đã thi triển, hơn nữa, đang tiến hành được nửa chừng, nếu bây giờ ngưng lại, thì bao công sức trước đây coi như tiêu tán . 

Diệp Thiếu Dương chỉ biết nghiến chặt răng, đem toàn bộ cảm xúc dồn lên trên người lũ quỷ quái đối diện:  một con Tiếp dẫn tiên nữ đang hớn hở bay tới, chuẩn bị thi triển mị thuật, liền bị Diệp Thiếu Dương một kiếm chém xuống, tách thành hai nửa, hiện ra chân thân, chết queo  trên mặt đất, cúi đầu thì thấy, chỉ là một con là chồn tinh, da lông trên người lốm đốm màu xanh....đáng tiếc nó vẫn chưa toàn thân hoá xanh, nếu không cũng chẳng hạ mình hầu hạ Quỷ Mẫu.

Vài phút lại qua đi, miệng Diệp Tiểu Thước đã bắt đầu phát ra tiếng thở, Diệp Thiếu Dương liếc nhìn thì thấy hai mi hắn rung động, biết một nửa quỷ huyệt đã được mở ra. Hiện tại, tuy hắn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng một bộ phận ý thức đã được đánh thức, có thể nhận biết mọi việc xảy ra xung quanh.

Diệp Thiếu Dương thở dài, tiếp tục chiến đấu, bảo vệ cho Diệp Tiểu Thước.

“Hự……” từ trong cổ họng  Diệp Tiểu Thước phát ra tiếng thở nặng nề, Diệp Thiếu Dương nắm lấy cổ tay hắn, dùng cương khí cảm nhận, phát hiện lúc này trong thân thể hắn khí huyết đã lưu thông, giống như nước nguồn chảy xiết không bị ngăn trở, ào ào đổ về quỷ kỳ môn đằng sau gáy, đánh sâu vào huyệt vị.

Chỉ còn quỷ kỳ môn bị cắm một cây hồn đinh, nhưng năng lượng cấm chế lại mạnh nhất so với sáu cái còn lại, rất khó đánh tan. Máu tươi cuồn cuộn không ngừng đổ về, triệt tiêu năng lượng hồn đinh……

Diệp Thiếu Dương vung kiếm chỉ thẳng vào mặt mấy con lệ quỷ, quay đầu lại nhìn Diệp Tiểu Manh, sắc mặt đã tái nhợt thêm vài phần so với lúc trước, ánh mắt thất thần, máu tươi vẫn liên tục chảy ra, hồn phách cô bắt đầu run rẩy, dường như sắp rời khỏi thân thể.

“Tiểu Manh, không thể tiếp tục như vậy!” Diệp Thiếu Dương hướng về phía cô hét to, đinh sẽ chặt đứt kết nối giữa hai đạo phù ấn.
“Tuyệt đối không thể!” Diệp Tiểu Manh lạc giọng nói, “Thiếu Dương ca, xin cho muội quyết định vận mệnh của mình, nếu phải chết nói, muội cũng cam lòng, nếu giờ ca ca ngăn cản, bao công sức trước kia coi như tiêu tán, muội cũng chẳng thể sống sót……”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, run rẩy đưa tay lên.

Diệp Tiểu Manh cố hết sức, khẽ mỉm cười với hắn, “Thiếu Dương ca, lúc trước muội vẫn tự trách mình vô dụng, không thể giúp huynh việc gì, bây giờ.... cuối cùng đã có cơ hội rồi....muội thực sự rất thích cảm giác này, hãy hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của muội đi....Thiếu Dương ca……”

Diệp Tiểu Thước chợt cau mày, xung huyệt đã tiến vào thời khắc mấu chốt.

“Thiếu Dương ca, còn nhớ lúc trước... Tuyết Kỳ cho muội xem mặt gương đó……” Diệp Tiểu Manh đã khép hai mắt lại, thanh âm cũng dần trở nên mơ hồ, mất máu quá nhiều, sinh mệnh trong thân thể cô đang bị xói mòn từng chút một.

Diệp Thiếu Dương vừa giết quỷ, vừa quay đầu lại, lắng nghe cô nói.

“Muội đã lừa huynh... nói cái gì cũng không nhìn ra....nhưng kỳ thực, cô ấy không gạt muội, muội đã thấy được người mình thích, đó chính là, chính là……”

Cho đến phút cuối cùng, Tiêu Manh đã không thể nói ra từ đó, nhưng Diệp Thiếu Dương đã đoán được cô định nói gì.

“Không cần phải thế!” Diệp Tiểu Thước đột nhiên gầm lên giận dữ, bất chợt ngẩng đầu lên, cây hồn đinh cuối cùng bị đánh tan, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, khôi phục thần trí, quỷ lực toàn thân bộc phát, đánh bay lũ lệ quỷ xung quanh, quay người đi đến bên người Diệp Tiểu Manh, ôm lấy thân thể đã đổ gục của cô.

Ngay từ khi một nửa quỷ huyệt trên người được mở ra, một phần thần trí của hắn đã được khôi phục, biết mình có thể tỉnh lại, hoàn toàn là nhờ Diệp Tiểu Manh hiến thân, hắn đã biết được thân thế, đương nhiên cũng nhận ra, Diệp Tiểu Manh chính là muội muội của mình.

Từng giọt nước mắt rơi xuống, đọng lại trên mặt Diệp Tiểu Manh, rồi lập tức biến mất. Nước mắt quỷ vốn vô hình tại nhân gian, cũng không thuộc về thế giới này. “Cô bé ngốc, muội chỉ quá mệt mỏi thôi……”

“Ca ca……” Diệp Tiểu Manh vươn bàn tay tái nhợt vô sắc, muốn chạm lên mặt hắn một lần .....nhưng cuối cùng lại sụp ngã, toàn thân mềm nhũn.

Cô đã chết……

“A........” Diệp Tiểu Thước trầm mặc mấy giây, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to, toàn thân quỷ lực bộc phát tới cực hạn, tóc dựng thẳng đứng, vẻ mặt vô cùng hung tàn dữ tợn.

“Thật là đáng chết!” Quỷ Mẫu giận dữ kêu một tiếng, ngay lúc này bà ta đã hoàn toàn bóp nát mệnh đèn, không hướng lên núi, mà lao về phía bên này, chắc bà ta cảm thấy Diệp Tiểu Thước đã thức tỉnh, cùng Diệp Thiếu Dương liên thủ với nhau, uy hiếp quá lớn, cần phải giải quyết trước tiên.

Đại quân quỷ tốt của bà ta, tuy đã bị mệnh đăng tiêu diệt rất nhiều, nhưng số lượng vẫn còn không ít, theo bà ta phi thân xông tới.

“Tiểu Thước!”

Tuyết Kỳ thấy vậy, bỏ mặc việc đang cùng Uông Ngư giao chiến, chạy như bay về phía Diệp Tiểu Thước, bóng người chưa tới, đã kêu lên: “Diệp Tiểu Thước... ngươi đã nguyện trung thành với Tiên Nương, đữ sai rồi một lần rồi, đừng có lặp lại lần thứ hai!”

“Ong” một tiếng, Diệp Thiếu Dương run rẩy trường kiếm trong tay, ánh mắt căm thù nhìn về phía Tuyết Kỳ.

Diệp Tiểu Thước ngẩng đầu, nhìn về phía hắn nói: “Ngươi thực hiện lời hứa cũng tốt quá đó……”

Diệp Thiếu Dương cắn răng nói: “Nếu không phải thực hiện lời hứa với ngươi, ta đã giết cô ta rồi!”

Nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Manh đang nằm trong lòng ngực hắn, tim Diệp Thiếu Dương như bị dao cứa, xoay người đối mặt Tuyết Kỳ, chờ cô ta tới gần, nhưng Tuyết Kỳ không lập tức tiến đến, mà đứng trong vòng vây của đám quỷ tốt, từ xa nhìn Diệp Tiểu Thước, vẻ mặt phức tạp.

Diệp Tiểu Thước nhẹ nhàng đặt thi thể Diệp Tiểu Manh qua một bên, đứng dậy hướng Quỷ Mẫu bay đi.

Diệp Thiếu Dương vốn định theo hắn, cùng nhau tác chiến, nhưng bất chợt nghĩ đến việc gì, vội vàng đến bên người Diệp Tiểu Manh, bàn tay đặt sau gáy của cô, tìm kiếm hồn phách……

“Diệp Tiểu Thước, ngươi cho rằng, chỉ mình ngươi là có thể đối phó ta ư?” Tu La Quỷ Mẫu nhìn Diệp Tiểu Thước bay tới, lạnh lùng nói.

“Không thể....” Diệp Tiểu Thước dứt khoát trả lời, “Nhưng thế thì đã sao? Dù ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ không thể đánh với ngươi?

Nhìn Quỷ Mẫu cùng đàn quỷ tốt đông nghìn nghịt đằng sau bà ta, Diệp Tiểu Thước cười , trong tiếng cười điên cuồng phảng phất chút bi phẫn, sau đó thả lỏng, tập trung khuấy động hồn khí, dứt khoát xông lên.

Như vẫn thường nói, dù có đối mặt ngàn vạn người, ta cũng sẽ tiến về phía trước!

Diệp Thiếu Dương thấy có tiếng đánh nhau, không ngẩng đầu xem, lập túc rút Thái Ất Phất Trần, đuôi phât trần xoè ra, không ngừng xoay trên đỉnh đầu của hắn, hình thành một đạo kết giới đơn giản mà vững chắc, ngăn cản đám quỷ tốt công kích.

Ngồi trên mặt đất, cắt ngón giữa tay phải, dùng máu viết trên mặt đất một chữ “Thân" (), hai ngón tay cái ấn xuống hai đầu chữ viết, thi triển Mao Sơn sưu hồn bí thuật, bắt đầu tìm kiếm hồn phách của Diệp Tiểu Manh khắp xung quanh……

Bên kia, Diệp Tiểu Thước đã giết rất nhiều quỷ tốt, giờ đây mặt đối mặt với Quỷ Mẫu, hai bên đang triển khai một trận chiến cực kỳ khốc liệt.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hai bóng người, một đen một đỏ, bay lượn trên không trung, hoàn toàn không thể nhìn rõ chi tiết.

Đến cuối cùng, Diệp Tiểu Thước cũng bại trận, bị đánh bay xuống mặt đất, quay đầu nhìn Tuyết Kỳ một cái, khẽ mỉm cười, một lần nữa đứng dậy, tiếp tục chiến đấu cùng Quỷ Mẫu. Sau khi phải chịu đựng uy hiếp đến cực hạn, hắn đã không chút do dự hoá sinh thành một cơn lốc xoáy màu đen, bay thẳng vào giữa lũ quỷ, vô số quỷ tốt bị gió xoáy cuốn lên, tắc nghẹn đến chết bên trong.

Trải qua hai đợt tàn sát liên tục của An Tĩnh Phong và Diệp Tiểu Thước, đại quân quỷ tốt sót lại chẳng còn là bao, chỉ còn mấy tên tướng lĩnh, cùng bản thân Quỷ Mẫu.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536