Chương 578-579
SINH MỆNH CHI ĐĂNG
Không thể chần chừ, Diệp Thiếu Dương vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tiếp đó hai tay kết ấn, cất giọng niệm Khai thiên chú:
“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, càn khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”
Cắt ngón tay, dùng máu trà sát lên thân Long Tuyền kiếm, hình thành đạo văn, vận hết sức ném về phía trước.
“Long tuyền nhất động quỷ thần kinh, khu quỷ trừ ma hoàn thanh minh"
Long Tuyền Kiếm kiếm phong rung động, tiếng rồng ngâm chợt vang lên, đâm xuyên vào giữa vòng phong toả do đám Tiếp dẫn tiên nữ cùng quỷ tướng tạo thành, lập tức đánh bay vô số, mở ra một đường máu.
Diệp Thiếu Dương quay mình ngăn chặn Diệp Tiểu Thước, thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, phi thân đuổi theo Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng bảo kiếm phía trước mở đường, cuối cùng cũng vượt qua vòng phong tỏa, mở to mắt nhìn lại, những vong linh quỷ hồn Quỷ tiên thôn, đều đã đi qua Dẫn Hồn Đạo, tiến thẳng xuống Địa Phủ. An Tĩnh Phong miệng đang phì phèo tẩu thuốc, nhìn đám lệ quỷ như thủy triều bắt đầu khởi động, không ngừng tiến tới.
Diệp Thiếu Dương chợt nghe phía sau có tiếng quỷ gào giận dữ, quay đầu lại nhìn, thì ra là Diệp Tiểu Thước, đang dẫn đầu vô số lệ quỷ đuổi tới, tính toán một chút, quyết định xoay người, định chắn chỗ hổng vào Dẫn Hồn Đạo. Tuy nhiên, đã có một số quỷ tốt từ Thiên môn đi vào, hắn không thể phân thân ngăn chặn chỗ hổng bị quỷ tốt công phá, bằng không sẽ hoàn toàn không cứu được.
“Các người qua Thiên môn, giúp mấy người Nhạc Hằng!” Diệp Thiếu Dương vừa giết địch, vừa hướng mấy người Nhuế Lãnh Ngọc hô to.
Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Trương Thi Minh, Tứ Bảo bốn người hiệp lực tác chiến, tình hình cũng tương đối dễ thở, vì thế để Uông Ngư tiếp tục giao chiến cùng Tuyết Kỳ ; Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo cùng Trương Thi Minh đánh về phía Thiên môn.
Lúc này, tại Thiên môn, đang diễn ra một trận tử chiến: Tu La Quỷ Mẫu cách Nhạc Hằng chừng mười mét, chính diện đối mặt.
Nhạc Hằng bùng nổ sức mạnh Chu Tước trong cơ thể, hóa thành một màn sương mù màu đỏ, va chạm gay gắt với oán khí màu lam trên người Tu La Quỷ Mẫu, trong lúc quyết đấu, trên người bọn họ toát ra khí tức khủng bố, đánh dạt lũ quỷ tốt bên cạnh ra ngoài mười mét, không cách nào tới gần.
Dưa Dưa đành một mình đuổi giết mấy con quỷ tốt xung quanh.
“Sức mạnh của Chu Tước, ngươi…… rốt cuộc là ai?” Quỷ Mẫu dùng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn Nhạc Hằng, lạnh lùng hỏi.
“Ta không biết, nếu ngươi biết, có thể nói cho ta.” Nhạc Hằng gắng sức trả lời, toàn thân run rẩy, như nỏ mạnh hết đà.
Quỷ Mẫu nhìn thân thể hắn, cười lạnh nói: “Ta thấy được nguồn lực trong thân thể ngươi, nhưng đáng tiếc ngươi chưa biết cách sử dụng, thế nên hiện tại, ngươi không phải đối thủ của ta.” Nói xong váy dài phất động, một cổ oán khí vô cùng mạnh liều chết phóng ra.
Nhạc Hằng cả người run lên, bật ngược trở lại phía sau, rơi xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Hãy theo ta đi.” Quỷ Mẫu vươn cánh tay dài bất tận, giống như linh xà, chụp vào cổ Nhạc Hằng.
Đúng lúc này, hai con dơi bay tới, chắn ở phía trước cánh tay, toả ra linh lực ánh kim, hợp thành một chữ “Sắc”.
Uỳnh! Sau cú va chạm, Quỷ Mẫu rút cánh tay trở về, Bức Dực Song Hoàn cũng vô lực rơi xuống, được Nhuế Lãnh Ngọc thi pháp thu hồi.
Nhân cơ hội này, Nhạc Hằng nhanh chóng chạy ra kết giới, tìm một góc khuất, ngồi xuống không ngừng thổ nạp điều khí, cả người toả ra hồng quang, mơ hồ tạo thành hình dạng của Chu Tước, xoay quanh đỉnh đầu, bảo vệ hắn.
Một con quỷ tốt bị đánh bay, vừa vặn ở gần đó, thấy Nhạc Hằng, muốn đến gần đánh lén, kết quả bị Chu Tước mổ một cái, lập tức hồn bay phách tán.
“Tên đạo sĩ lỗ mũi trâu này cũng nhiều người giúp đỡ thật a.” Quỷ Mẫu nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo, lạnh lùng cười, bay lên không trung, váy dài phấp phới, dưới lớp váy đó không hề có chân, mà là vô số bộ xương khô, chất đống giống như một ngọn núi nhỏ.
Quỷ Mẫu giơ tay lên, nắm mấy chục bộ xương khô, thổi một hơi, đem tu vi của mình bao trên bề mặt, bộ xương khô tức khắc biến thành một hình dạng đặc biệt, hướng Nhuế Lãnh Ngọc bay tới.
Ba người xoay thân muốn chạy trốn, nhưng những bộ xương khô đó đã nhanh chóng phân tán, không ngừng xoay tròn, vòng xoay càng ngày càng nhỏ, vây bọn họ ở chính giữa.
Ba người lập tức phản kháng, nhưng trong nhất thời không có cách nào đột phá phong tỏa.
Tu La Quỷ Mẫu chẳng thèm để ý bọn họ, phi thân lên cao, mang theo đại quân quỷ tốt của bà ta, xuất phát về phía từ đường Diệp gia trên núi.
Diệp Thiếu Dương thấy vậy, lòng nóng như lửa đốt, nhưng không có cách nào ngăn cản, hắn thật không thể ngờ mọi việc lại phát triển tới bước này: Bản thân đang ra sức ngăn cản tiến công của Diệp Tiểu Thước cùng vô số quỷ tướng, tiếp dẫn tiên nữ... vốn đã vô cùng khó khăn, một khi rút ra, nghênh chiến Quỷ Mẫu, đám người Diệp Tiểu Thước sẽ lập tức tiến vào, cùng Quỷ Mẫu hình thành thế gọng kìm.
Đến lúc đó, dù mình có ba đầu sáu tay, cũng không thể xoay chuyển tình hình.
Hiện tại, hắn chỉ có thể hy vọng vào các đồng sự, quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo cùng Trương Thi Minh bị đám xương khô vây quanh, tuy họ không ngừng đánh rớt bọn chúng, nhưng nhất thời không ra được. Nhạc Hằng đã bị thương, không biết ra sao, Uông Ngư bị một đám quỷ tướng vây công, chỉ có thể tự bảo vệ mình, Dưa Dưa đã lui về gần giao lộ lên núi, ngăn cản một cánh quỷ tốt từ mặt bên đánh vào.......
Tiểu Bạch cùng Quả Cam, còn ở Địa môn của Thiên Địa Nhị Môn, ngăn cản một bộ phận quỷ tốt tiến công. Địa môn nằm ngay ở dưới chân ngọn núi bên kia, một khi thất thủ, đường lui bị chặn, coi như xong đời, cho nên hai người mới không dám tuỳ tiện bỏ vị trí.
Diệp Thiếu Dương bắt đầu cảm thất tuyệt vọng, lúc trước nhìn thấy rất nhiều quỷ tốt vây thôn, tuy không đoán trước được số lượng cụ thể, nhưng giờ đây xem ra chúng đông hơn rất nhiều so với tưởng tượng, hơn nữa Diệp Tiểu Thước đang cực lực tấn công, đẩy cục diện đẩy đến chỗ không thể khống chế. Hiện tại, đã không còn ai có thể ngăn cản Quỷ Mẫu lên núi, chỉ trông cậy vào một mình Dưa Dưa, chẳng khác nào châu chấu đá xe……
Diệp Thiếu Dương cắn chặt răng, định bỏ mặc tất cả, đi ngăn chặn Quỷ Mẫu, chuẩn bị nâng chân lên, đột nhiên, trên không trung vang vọng tiếng Phật hiệu:
“Vô lượng thọ Phật!”
An Tĩnh Phong rời khỏi pháp đàn, tay lần tràng hạt, ung dung như ăn no tản bộ, khoan thai đi về phía mảnh đất trống cuối đường phố. Đây chính là vị trí chặn đại quân của Quỷ Mẫu lên núi.
Khi tới trước mặt hắn chừng hai mươi mét, Quỷ Mẫu lệnh cho đại quân dừng lại, còn mình đứng trên không trung phía ngọn núi bên kia, hai mắt coi thường nhìn An Tĩnh Phong, nói: “Chuyện này không can hệ tới đại sư, ngươi hà tất phải nhúng tay vào.”
An Tĩnh Phong cười hắc hắc, đưa tẩu rít một ngụm thuốc, sau đó hạ xuống, chẳng nói những lời đao to búa lớn, chỉ nhún vai nói: “Ta cũng không nghĩ tới a, ai bảo cái tên đệ tử không biết điều kia cứ đòi mời ta rời núi, lão nạp thiện tâm, là Bồ Tát sống, không thể nhìn các ngươi làm hại bá tánh, nếu cứ như vậy trở về, có lẽ cả đời sẽ chẳng còn tâm tình ăn nhậu chơi gái cờ bạc nữa...muội tử à, không được....không thể như vậy ”
Quỷ Mẫu nhìn hắn, trên mặt âm thầm xuất hiện một tia cười lạnh.
Những lời An Tĩnh Phong vừa nói, thật sự làm người ta cảm thấy nực cười.
“Vì thế, ngươi tính châu chấu đá xe à?” Quỷ Mẫu cười dữ tợn, “Chẳng lẽ tu vi của ngươi lại mạnh đến mức có thể chặn lại ngàn vạn quỷ binh của ta ?”
An Tĩnh Phong khinh khỉnh cười, nói: “Đạo lý trước giờ, không thuộc về phe có đông người hơn.”
Quỷ Mẫu nói: “Vậy là sao?”
“Chính hắn đã nói như vậy.” An Tĩnh Phong chỉ chỉ Diệp Thiếu Dương, nói: “Trừ ma vệ đạo, cứu giúp thiên hạ. Thực đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Lão nạp quyết định học theo hắn một phen.”
Nói xong, bỗng đưa tay chỉ thẳng mặt Diệp Thiếu Dương, giận dữ nói: “Nhớ kỹ, ngươi thiếu lão nạp một mạng, Diệp thiên sư, Đạo lộ còn dài, phải biết quý trọng, lão nạp đi trước.”
Nói xong, ném tràng hạt trong tay lên không trung, chắp tay trước ngực, kết thành Pháp ấn, miệng bắt đầu niệm Đại Bi Chú, tràng hạt bị hắn tung lên, không rơi xuống, mà giống như cái mũ đội trên đỉnh đầu, không ngừng xoay tròn, toả ra từng đạo kim quang, bao trùm thân thể hắn.
Quỷ Mãu hét lớn một tiếng, lệnh cho đại quân xuất phát, muốn đạp lên thân thể An Tĩnh Phong mà vượt qua, nhưng giống như An Tĩnh Phong vừa nói: Đạo lý trước nay không nằm ở bên nhiều người, thực lực cũng như vậy.
An Tĩnh Phong khoanh chân tọa thiền, hai mắt nhắm lại, tràng hạt phóng thích kim quang càng ngày càng mạnh, nhuốm cả người An Tĩnh Phong thành sắc vàng óng ánh, giống như một pho tượng Phật, sau đó, một màn chấn động đã xảy ra:
Thân thể An Tĩnh Phong bắt đầu tan dần ra, hóa thành bột phấn ánh kim, được kim quang nâng lên, thành hình dáng một chiếc đèn trên không trung, ngọn lửa từ từ sáng lên, hào quang không ngừng toả ra.
“Là Phật sống!”
“Đại sư đi thong thả!” Phía trên đỉnh núi, các thôn dân mắt thấy cảnh tượng ly kỳ này, không biết ai khởi xướng, tất cả đều quỳ xuống, đến cả đám thanh niên trẻ trâu, cũng bị cảnh tượng An Tĩnh Phong hiến thân làm cho xúc động, rốt cuộc, đây không phải trong phim truyền hình, mà là sự thực diễn ra ngay trước mắt, cảm giác chấn động tâm linh này, không cách nào diễn tả bằng lời.
Diệp Thiếu Dương cũng ngẩn người ra, chỉ biết đứng từ xa nhìn thân thể An Tĩnh Phong phân giải hình thành một ngọn đèn. Hắn biết An Tĩnh Phong đã thi triển pháp thuật bi thảm nhất của Phật môn “Nhiên đăng cổ thuật”: Hy sinh nhục thân, hóa thành linh quang ngăn chặn kẻ thù.
Bỗng nhiên nhớ tới lần đầu gặp An Tĩnh Phong, khi bị mình tỏ ra nghi ngờ, hắn đã nói ra những lời đó......giờ đây trong lòng bất chợt hiểu ra, thì ra ngay từ đầu, An Tĩnh Phong đã quyết định hy sinh bản thân, cho nên, hắn mới cố tình ăn uống thả cửa, muốn trước khi chết được thoải mái một phen, không bạc đãi chính mình.
Lúc đó trông hắn như một người phàm tục, chẳng có chút nào là hòa thượng, nhưng giờ đây khi chứng kiến tất cả, những gì hắn làm đã có thể được xưng là Phật sống.
Lúc này, đám người Tứ Bảo đã đánh tan lũ xương khô, cởi bỏ cấm chế, chạy như điên sang đây, đột nhiên thấy một màn như thế, Tứ Bảo hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, rơi lệ nói: “Sư thúc……đi thong thả”
Thân thể An Tĩnh Phong nhanh chóng tan ra, chẳng còn xót lại chút nào trần tục, thân thể phân giải thành kim phấn, không ngừng bổ sung cho ngọn đèn, trong nháy mắt, ngọn đèn bỗng nhiên loé lên, toả ra vạn đạo kim quang, đánh vào những con quỷ tốt đang mon men tới gần, bất kể bị đánh trúng bộ phận nào, quỷ tốt cũng lập tức tan ta, hồn bay phách tán.
“Thật là đáng ghét!” Tu La Quỷ Mẫu nổi giận gầm lên một tiếng, phi thân bay lên, vươn hai cánh tay, bắt lấy chân đèn, không ngừng phóng thích quỷ lực, đối kháng ánh sáng phát tán, nhưng vẫn có vô số kim quang bay ra, giết chết đám quỷ tốt bên người bà ta. Lúc này, Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Trương Thi Minh cũng xông lên, mỗi người đều vận dụng pháp khí của mình, trổ hết thần thông, giết chết hoặc thu phục lũ quỷ tốt.
Chứng kiến An Tĩnh Phong hiến thân, trong lòng mọi người bỗng dấy lên một cảm giác bi thương phẫn uất. Lũ quỷ tướng quỷ tốt đều bị cảnh tượng siêu cấp chấn động này dọa cho phát khiếp, Tuyết Kỳ cau mày nhìn chăm chú ngọn mệnh đăng đang bị Quỷ Mẫu nắm trong tay, ánh mắt chợt loé lên, dường như đã nghĩ ra cái gì.
Chỉ có Diệp Tiểu Thước, lúc này không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn cứ dẫn theo đám quỷ tốt, điên cuồng công kích Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương một mình ứng chiến, gắng gượng chống đỡ.
“Nếu không phải Diệp Tiểu Thước kia phản bội, chúng ta đã có thể chuyển bại thành thắng!” Tiểu Mã đang đứng trên đỉnh núi, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nắm chặt nắm đấm, cảm thấy cực kỳ sốt ruột, “Cái thằng cha Diệp Tiểu Thước, sao lại thành ra thế này!”
“Ngươi cũng nhìn ra à, hiện tại muốn xoay chuyển cục diện, phải tập trung trên người Diệp Tiểu Thước.” Lão Quách từ trên cao nhìn xuống, theo dõi toàn bộ cục diện, phán đoán tương đối chuẩn xác, ánh mắt chuyển tới trên người Diệp Tiểu Thước, nhíu mày nói:
“Hắn đã bị người ta dùng hồn đinh đóng chặt hồn phách, muốn hóa giải hồn đinh, chỉ có một biện pháp, chính là dùng máu người thân của hắn, vận dụng Mao Sơn Huyết Quy Thuật đánh vào trong thân thể, mới có hy vọng giải trừ hồn đinh, đánh thức linh trí của hắn!”
Nói xong, quay đầu tìm Diệp bá, nói: “Tam Nương ở đâu, hãy mau đem bà ta tới đây, dùng máu thử một lần, hiện tại chỉ có thể trông vào bà ta thôi!”
Diệp bá ngẩn ra, nói: “Thiếu Dương không phải đã nói, bà ấy bị phong ấn rồi ư, có thể thi triển pháp thuật gì đó sao.”
“Không được rồi.” Lão Quách chợt nhớ tới việc này, thất vọng nói, “Huyết Quy Thuật yêu cầu dùng hồn phách làm vật dẫn, nhưng trên người bà ta có phong ấn, làm hồn lực không thể toát ra ngoài…… Đúng rồi, Diệp Tiểu Thước còn có ai thuộc trực hệ hay không?”
Diệp bá do dự một chút, lẩm bẩm nói: “Cái này…… Không có.” Ngừng một chút, sợ hãi hỏi, “Phải chăng chỉ có đánh thức Diệp Tiểu Thước, mới có hy vọng chiến thắng?”
Lão Quách nói: “Đừng nói những lời vô nghĩa thế, Diệp Tiểu Thước bộc phát thành như vậy, thực lực đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn có một lũ quỷ tốt hỗ trợ, có thể cầm chân tiểu sư đệ, nếu hắn thức tỉnh thần trí, chúng ta chẳng khác nào như hổ thêm cánh, tình huống chắc chắn sẽ khác đi.”
Thở dài, nói: “An đại pháp sư hoả thiêu toàn bộ pháp lực bản thân, tạo thành sinh mệnh chi đăng, nếu cứ như vậy, đèn sẽ dần cạn dầu, cũng chỉ có thể giết thêm vài tên quỷ tốt mà thôi, nếu không có ai đó hỗ trợ, e rằng cũng trở thành vô dụng, thật là đáng tiếc a……”
Phía sau, Diệp bá thở dài, nói: “Để đó cho ta.”
Lão Quách giật mình quay đầu lại, nhìn ông ta.
“Ta với Diệp Tiểu Thước....là chí thân, để ta hiến máu!”
Lão Quách nói: “Ngươi đùa đấy à, ngươi có biết cái gì là chí thân không? Dù có là chú cháu cũng không được.”
Diệp bá phùng mồm, dường như đã hạ quyết tâm, nói: “Ta là cha của hắn, như thế đã gọi là chí thân chưa?”
Ngay lập tức, Lão Quách, Tiểu Mã, Diệp Tiểu Manh, còn có một số người xung quanh, đứng ngẩn ra, ngây ngốc nhìn ông ta.
Lão Quách phục hồi tinh thần trước tiên, lớn tiếng nói: “Ngươi không phải đang ngủ mê nói mớ đấy chứ?”
“Không....!” Diệp bá đột nhiên nổi giận, hét to lên, “Diệp Tiểu Thước là con trai ta, là con riêng của ta cùng Tam Nương, như vậy được rồi chứ!”
Mọi người ngây ngốc. May mắn thay Trân thẩm không ở bên cạnh, đã vào trong từ đường chăm sóc thôn dân, bằng không nghe thấy lời này, chắc sẽ lập tức té xỉu.
Diệp Tiểu Manh như rớt từ trên cao xuống, thất thanh nói: “Cha, người đang nói bậy cái gì thế!”
“Ta không nói bậy, chi tiết thế nào, ta sẽ không nói, xin các ngươi hãy tôn trọng chút riêng tư này của ta... Cha, thực xin lỗi con……” Diệp bá vẻ mặt thống khổ nhìn Diệp Tiểu Manh, xoay người, bắt lấy tay Lão Quách, nói: “Quách đại sư, phải làm thế nào, ngươi hãy mau để ta hiến máu!”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment