Chương 575

SINH TỬ BẤT DỊCH

“Mọi người về nghỉ ngơi trước đi, sau đó còn chuẩn bị mấy thứ,” Diệp Thiếu Dương truyền đạt mệnh lệnh, “Quách sư huynh giúp đệ chuẩn bị pháp dược để mở Dẫn Hồn Đạo, đệ muốn cường độ mạnh gấp ba lần, thêm một số ống trúc nữa, tìm không được thì nhờ Diệp bá hỗ trợ.”

Lão Quách "ừ" một tiếng, rồi lui ra ngoài.

“Tiểu Ngọc, cô chờ một chút.”

Nghe Diệp Thiếu Dương gọi như thế, Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu nhíu nhíu mày. Uông Ngư lập tức đi tới nói: “Ngươi kêu nàng làm gì?”

“Liên can gì đến ngươi?” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Uông Ngư vô ngữ, nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, rồi xoay người rời đi.

Nhuế Lãnh Ngọc đứng trước bàn trà, dùng ánh mắt dò xét nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương mở ba lô, lấy ra Âm Dương Thư, đưa cho nàng: “Đây là Âm Dương Thư mà Tà Thần cực khổ tìm kiếm.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm nét mặt, nói: “Đưa ta làm gì?”

“Pháp lực hiện tại của tôi chỉ có thể mở ra một trang, trên đó cũng chỉ có một pháp thuật, gọi là Lục giáp bí chúc. Chỉ với pháp lực của mình tôi, sợ khi thi triển sẽ không hoàn chỉnh, cho nên tôi hy vọng cô cũng học được, đến lúc đó cùng nhau tác pháp, đối phó Quỷ Mẫu.”

Thấy nàng còn do dự, Diệp Thiếu Dương giải thích: “Cô có pháp lực mạnh, tuy chỉ là pháp thuật dân gian, nhưng cũng có rất nhiều cơ sở Đạo gia bên trong, cô nhất định có thể học được, hơn nữa…… Tôi muốn cùng một người tâm ý tương thông, đồng bộ ra tay, dạng ăn ý này, người bình thường không có được.”

Nói xong, lẳng lặng nhìn nàng, vấn đề này, chẳng cần nhiều lời: tuy số lần hai người cùng nhau tác pháp không nhiều lắm, dù là lúc đối phó Phùng Tâm Vũ hay những lần hợp tác trước đây, mỗi lần đều rất ăn ý, cảm giác tâm ý tương thông này, Diệp Thiếu Dương biết chắc nàng cũng cảm nhận được.

Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Dù sao chăng nữa, cuốn sách này cũng là Diệp gia bí truyền, sao có thể để cho người ngoài học được…… Ngươi tín nhiệm ta đến vậy ư ?”

“Đương nhiên tín nhiệm cô.” Diệp Thiếu Dương nắm hai tay .

Nhuế Lãnh Ngọc gượng cười, nói: “Dựa vào cái gì?”

“À thì…… Chẳng dựa vào cái gì hết.” Diệp Thiếu Dương thấy trên mặt nàng dường như đang long lanh nước mắt, nhất thời xúc động, nói, “Nếu nói dựa vào cái gì, thì đó chính là lúc tôi sinh tử cận kề, cô đã vì tôi mà rơi lệ.”

Sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc lập tức hơi mất tự nhiên, khẽ cúi đầu, nói: “Đừng có tự mình đa tình, nếu đổi thành sư huynh Uông Ngư, ta cũng sẽ khóc như vậy.”

Diệp Thiếu Dương lập tức vô ngữ, “Có thể không đề cập tới hắn, được không?”

Lục Giáp Bí Chúc thâm ảo vô cùng, không chỉ cần có sự hiểu biết sâu sắc với Hậu thiên bát quái, mà còn phải nắm rõ Tiên Thiên Bát Quái, mới có thể hiểu được nguyên lý vận hành.

Diệp Thiếu Dương biết Nhuế Lãnh Ngọc cực kỳ thông minh, định sẽ dùng thời gian  một ngày dạy Tiên Thiên Bát Quái cho nàng. Thế nhưng, Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe qua đã cự tuyệt, “Ta chỉ học tập pháp thuật cơ bản trong này, rồi luyện cho thành thục là được. Ta không muốn hiểu sâu nguyên lý trong đó.  Ta biết, vật này không thuộc về mình, không dám học nhiều.”

Diệp Thiếu Dương thật ra không để bụng những gì nàng băn khoăn, nhưng suy cho cùng, thời gian trước mắt khá gấp gáp, vì thế cứ sử dụng thuần thục pháp thuật căn bản, là có thể cùng mình thi triển. Còn mấy nguyên lý kia, tương lai nếu nàng muốn học sẽ truyền thụ lại cũng không muộn.

Vì thế lấy ra chín tấm linh phù, dùng bút chu sa viết xuống chín chữ  “Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành”, sau đó bắt đầu từ chữ thứ nhất, giảng giải kỹ càng tỉ mỉ Thủ ấn yếu lĩnh cùng khẩu quyết tương ứng, Nhuế Lãnh Ngọc tranh thủ ghi nhớ thật kỹ……

Cả một buổi trưa, hai người ở bên nhau, nghiên cứu Lục Giáp Bí Chúc.

Chờ Nhuế Lãnh Ngọc thuộc hết những điểm trọng yếu trong Cửu Tự Chân Ngôn, Diệp Thiếu Dương đưa nàng cùng lao ra ngoài kết giới, xông vào giữa đám kia quỷ tốt, tìm mấy tên làm bia sống để cho nàng tập luyện……

Thử nghiệm thành công, hai người phối hợp diễn luyện thi pháp một lần nữa, ai nấy đều thi triển pháp lực theo yêu cầu thi pháp, cứ thế đến tận tối, đã giết không ít quỷ tốt, lúc này mới quay trở lại tiểu viện.

Nhớ lại những gì vừa mới trải qua ban chiều, Diệp Thiếu Dương trong lòng như nở hoa.

Vì hôm sau phải hành động, bữa tối, Diệp bá lấy ra rất nhiều rau khô thịt tươi linh tinh đủ loại, nhờ người làm một bàn lớn thức ăn, còn mở hai bình rượu ngon, mọi người tha hồ ăn uống no nê.

Đặc biệt là An Tĩnh Phong, ăn uống nhồm nhoàm, uống nhiều rượu quá đến bốc hoả, tốc cả áo lên phe phẩy....vừa uống vừa nghêu ngao mấy bài hát bậy bạ trên internet, trạng thái giống như điên khùng.

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, nhưng vì công việc nên vẫn phải hỏi: “Đại sư, mai là ngày quyết định rồi , người có gì muốn dặn dò không?”

An Tĩnh Phong miệng đầy hơi rượu, nói: “Không phải ngươi đã an bài hết rồi sao, ta còn có vấn đề gì nữa đây.”

Câu trả lời này vốn đã có thể làm Diệp Thiếu Dương vừa lòng, kết quả hắn lại chen tiếp một câu: “Không chết thì sẽ là sống, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: “Sao đại sư lại nói vậy, sinh tử bất dịch, tất nhiên phải nghiêm túc.”

An tĩnh phong nói: “Ngươi nghĩ, cứ nghiêm túc là có thể an bài sinh tử của bản thân sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Làm hết sức mình, dù chết cũng không hối tiếc.”
“Ặc... lại còn câu này nữa à,” An Tĩnh Phong cười hắc hắc, vỗ cái bụng tròn trịa, cao giọng lẩm nhẩm: “Ma như thị ma, đạo như thị đạo, ma bất thị ma, đạo dã phi đạo, sinh chi như tử, sinh bất như tử, tử chi như sinh, tuy tử diệc sinh. Vô vi lục đạo, thiên địa chiêu nhiên, nhân tâm nhược thất, địa ngục thâm hàn.”

Nói xong, cười ha ha mấy tiếng, rồi tiếp tục đánh chén nhiệt tình.

Diệp Thiếu Dương đem mấy lời nói của hắn lặp đi lặp lại mấy lần, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng đã mơ hồ hiểu ra cái gì, hướng An Tĩnh Phong cười cười, “Hòa thượng lời nói sâu sắc, chứa nhiều ý tứ, thực đúng là nhất gia chi ngôn , một lời nói đã cảnh tỉnh người nghe .”

An Tĩnh Phong nói: “Ngươi hiểu được như vậy là tốt rồi, bản thân còn muốn nghĩ nhiều nữa hay không?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Lời hay..lời hay!.”

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người về nghỉ ngơi dưỡng sức, còn mình với Lão Quách, xách theo một thùng pháp dược đã được điều chế , cùng một bó to ống trúc, đi tới sát ranh giới phía Bắc, đặt thùng gỗ trên mặt đất, trước dùng Âm dương bàn tìm đúng vị trí bố trí trận pháp, sau đó Lão Quách tự mình lấy ra bốn tấm ván gỗ, xếp cạnh nhau, dựng thành một bàn thờ trên mặt đất.

Tiếp theo, lấy ra một đôi nến đỏ, Tam thúc định hồn hương - hai dài một ngắn, một cái lư hương, bày trên bàn thờ.

Kế đó, Diệp Thiếu Dương mở thùng gỗ, đổ pháp dược ra ngoài, một mùi nồng đậm xộc thẳng vào mũi.

Diệp Thiếu Dương ngửi một chút, thấy mùi pháp dược rất nồng, tỏ ra hài lòng. Hiệu suất của Lão Quách về mặt này, luôn làm hắn yên tâm vô cùng.

Trước tiên, dùng đinh dài bảy tấc xỏ tiền Ngũ Đế, trên mặt đất đóng thẳng tắp hai hàng, trên mỗi cây trường đinh cắm một ống trúc, quây xung quanh bàn thờ, giống như một hàng rào nhỏ.

Diệp Thiếu Dương dùng thước đo, cách đúng ba mươi ba mét, không thừa cũng không thiếu.

Lẽ ra bình thường, mở Dẫn Hồn Đạo không cần thiết phải nghiêm khắc như vậy, nhưng lần này cần siêu độ nhiều vong hồn hơn gấp trăm gấp ngàn lần, lại còn là cấp bậc lệ quỷ, phải tuyệt đối cẩn thận .


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536