Chương 574

PHÁ PHỦ TRẦM CHÂU
(đập nồi dìm thuyền)

Tứ Bảo ngay lập tức nói, “Ngươi nghĩ cái gì thế, chẳng lẽ ngươi không biết, rất nhiều thế ngoại cao nhân đều có bộ dạng này à, cái này gọi là 'chân nhân bất lộ tướng' đó nha.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cao nhân đúng là có nhiều người như vậy, nhưng trông như vậy chưa chắc đã là cao nhân, dù sao đi nữa, ta thấy có vẻ……  không được giống cho lắm.”

“Tuyệt đối không có vấn đề, ngươi cứ yên tâm đi.” Tứ Bảo kéo hắn trở lại phòng, ngồi đối diện An Tĩnh Phong, cung kính nói: “Sư thúc, nếu người ăn xong rồi, chúng ta có thể thương lượng một chút về chi tiết kế hoạch sắp tới không ạ?”

An Tĩnh Phong miệng còn ngậm móng heo, liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Kế hoạch do các ngươi định, quỷ yêu tới do các ngươi cản, ta chỉ phụ trách siêu độ đám vong hồn đó thôi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đại sư tính sẽ siêu độ như thế nào?”

“Cái này không phải việc của ngươi, bất quá, trong lúc ta tác pháp, cần phải mở kết giới. Đến lúc đó, thiên địa nhị môn sẽ mở ra, những con quỷ tốt đó vốn không phải quỷ hồn ở nhân gian, ta siêu độ không được. Bọn chúng nhất định sẽ xông vào, các ngươi tự mình chuẩn bị sẵn sàng.”

Lời phân tích này của hắn nghe cũng đáng tin cậy, Diệp Thiếu Dương gật gật đầu nói: “Không chỉ lũ quỷ tốt, một khi kết giới bị  phá, Quỷ Mẫu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội, chắc chắn sẽ toàn lực tiến công, bản thân bà ta cũng sẽ xuất chiêu.”

An Tĩnh Phong gật đầu, nói: “Giây phút mà kết giới mở ra, cũng chính là giây phút trận quyết đấu bắt đầu, tốt nhất các ngươi nên chuẩn bị kế hoạch cho thật tốt, bằng không đến lúc đó đánh không lại, lão nạp cũng không quản được à nha.”

Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Sạo lại quản không được?”

An Tĩnh Phong há to mồm ngoạm móng heo, cười nói: “Đến lúc đó, lão nạp như đèn cạn dầu, có tồn tại được hay không đã là một chuyện, hơi đâu quản việc các ngươi .”

Diệp Thiếu Dương nhìn miệng ăn bóng nhẫy, lại còn bộ dáng hưởng thụ của hắn, chẳng tỏ ra thương xót người sắp chết một chút nào... không khỏi lắc đầu ngao ngán, sau đó bảo Nhuế Lãnh Ngọc cùng mấy người Uông Ngư ngồi xuống. Đại chiến sắp tới, mọi người cùng nhau thương lượng chi tiết kế hoạch tác chiến.

An Tĩnh Phong dùng ngón tay chấm rượu, vẽ một vòng tròn trên bàn, tượng trưng cho phạm vi của kết giới.

“Nhìn đi, đây chính là phía Bắc của kết giới, ngươi bố trí Dẫn Hồn Đạo ở đó, ta sẽ tới siêu độ. Đến lúc đó, lũ quỷ tốt xung quanh nhất định sẽ không chút do dự mà điên cuồng ùa vào……”

An Tĩnh Phong lại chấm chấm chút rượu, vẽ hai điểm trên kết giới, nói: “Chính Bắc có Dẫn Hồn Đạo, lũ quỷ tốt không dám vào, bằng không sẽ bị đưa thẳng đến Ty Luân Hồi, bọn chúng chỉ có thể tiến vào thông qua hai bên thiên địa nhị môn, các ngươi nhất định phải bố trí người bảo vệ thật tốt hai chỗ này.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, sau khi thương lượng cùng mọi người, đã thống nhất: Trước thời điểm An Tĩnh Phong bắt đầu siêu độ lệ quỷ, bảo các thôn dân trèo lên từ đường Diệp gia trên đỉnh núi, nơi đó gần thần tượng của Diệp Pháp Thiện nhất, cương khí cường thịnh, sẽ an toàn hơn một chút.

Lão Quách với Diệp Tiểu Manh pháp lực yếu nhất, phụ trách hộ tống lũ quỷ hồn siêu độ. Tiểu Bạch cùng Nhạc Hằng thực lực mạnh nhất, được Diệp Thiếu Dương sắp xếp bảo vệ hai bên thiên địa nhị môn, ngăn cản đại quân quỷ tốt xâm nhập.

“Nếu Tuyết Kỳ xuất hiện, tôi sẽ đối phó, tranh thủ thu phục cô ta.” Diệp Thiếu Dương nói, “Lúc ấy, mấy người cứ căn cứ vào nhân số cũng như thực lực của đối phương mà phân công. Bọn chúng rất đông: đám quỷ tướng, bốn con tiếp dẫn tiên nữ linh tinh gì đó, rồi cả Diệp Tiểu Thước cùng Quỷ Mẫu…… Các người sẽ rất nguy hiểm, nhưng nhất định phải trụ vững, chỉ cần tôi thu được Tuyết Kỳ, lập tức có thể đại khai sát giới.”

Sau khi định xong kế hoạch, Diệp Thiếu Dương mới nghĩ: hiện tại, nhân tố khó xác định nhất chính là Diệp Tiểu Thước, không biết hắn đã biến thành bộ dạng gì rồi. Tuy hắn không giữ quy củ, xúc phạm Địa Phủ, nhưng nếu có cơ hội, mình vẫn muốn cứu giúp hắn một lần.

“Khi nào chúng ta hành động?” Tứ Bảo đưa mắt nhìn Diệp Thiếu Dương rồi đến An Tĩnh Phong, hỏi.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Kết giới chỉ có thể duy trì được hai ba ngày, càng giải quyết sớm càng tốt, ngày mai đi.”

Tứ Bảo nhíu mày nói: “Càng sớm càng tốt...sao không động thủ luôn hôm nay?”

Diệp Thiếu Dương ngó Nhuế Lãnh Ngọc một cái, nói: “Tại trước khi hành động, tôi cần thời gian một ngày, để làm chút chuyện.”

Vừa dứt lời, Diệp bá - lúc trước bị người ta gọi đi - vội vàng đi tới, hoảng loạn nói: “Xảy ra chuyện rồi, Tam Nương ngất xỉu.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, vội vàng bảo ông ta đi trước dẫn đường, chạy tới chỗ Tam Nương đang ở.

Tam Nương nằm thẳng tắp trên giường, vẻ mặt an tường, nhưng toàn thân lại bao trùm một lớp băng sương, giống như mới lôi từ trong tủ lạnh ra.

Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã thấy không thích hợp, vội vàng tiến lên, lay lay bả vai cùng cánh tay của Tam Nương, phát hiện, tuy bà ta bị băng sương bao phủ, nhưng thân thể không bị đông cứng, vẫn còn mạch đập với nhịp tim, chỉ mỏng manh hơn so người bình thường một chút.

Quanh người Tam Nương bao trùm một tầng lực phản vệ, phong tỏa thần thức bà ta.

Diệp Thiếu Dương cảm nhận một lượt thì phát hiện, cỗ lực lượng này rất kỳ quái, không có hiệu quả đối với người thường, nhưng đối với quỷ yêu tà khí lại có tác dụng ngăn cách: lực tác động bên ngoài càng lớn thì lực phản vệ sẽ càng mạnh.

“Đây là pháp thuật nguyền rủa,” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, cảm khái nói, “Chắc chắn là việc làm của Diệp Tiểu Thước. Hắn làm vậy, để khiến bản thân sau này, sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào.”

“Có ý gì chứ,” Tiểu Mã nói, “Nếu Tam Nương ở đây, sẽ không ai có thể bắt bà ta đi được, hơn nữa, làm sao Diệp Tiểu Thước có thể vào đây phong ấn bà ta a?”

“Hiện tại chưa có việc gì, nhưng một khi cuộc chiến bắt đầu, kết giới bị phá vỡ, vạn nhất Quỷ Mẫu tới bắt Tam Nương, dùng để uy hiếp Diệp Tiểu Thước, thì phải làm sao? Cho nên hắn đã dùng pháp thuật nguyền rủa, phong ấn Tam Nương, khiến Quỷ Mẫu không thể xuống tay.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói: “Diệp Tiểu Thước không vào được, nhưng có thể hắn lợi dụng pháp thuật, hoặc linh tính huyết mạch giữa mẹ và con, nên mới thi pháp thành công.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Phải chăng, hắn làm như vậy, không phải để phòng ngừa Quỷ Mẫu, mà là sợ bà ta đau khổ.”

Trước ánh mắt nghi nhờ của mọi người, Diệp Tiểu Manh tiếp tục giải thích: “Diệp Tiểu Thước đã quyết tâm liều chết, đến lúc đó, vạn nhất Tam Nương nhìn thấy hắn hồn bay phách tán, khẳng định sẽ chịu không nổi, hơn nữa, sẽ bất chấp tất cả ngăn trở hắn, dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Cứ như bây giờ, ngủ xong một giấc, khi tỉnh dậy mọi việc đều đã xảy ra, tuy Tam Nương sẽ đau khổ, nhưng còn hơn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng đó.”

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi gật đầu nói: “Chính là như vậy!”

Diệp bá đột nhiên dụi dụi mắt, chỉ vào Tam Nương, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bà ấy còn có thể khôi phục sao?”

“Phong ấn trên người Tam Nương, chỉ linh nghiệm đối với quỷ yêu tà linh, vô hiệu với con người, pháp sư nào cũng có thể giải trừ. Chờ sau khi mọi việc kết thúc, tôi sẽ giải trừ phong ấn cho Tam Nương. Chúng ta nên tôn trọng tâm nguyện của Tiểu Thước.”

Sau đó, Diệp Thiếu Dương nói với Diệp bá, buổi sáng ngày mai sẽ tiến hành cuộc chiến cuối cùng, nhờ ông ta truyền đạt lại cho mấy thôn trưởng , đến lúc đó cần phối hợp như thế nào. Diệp bá nghe xong, lập tức ra ngoài tìm mấy vị thôn trưởng kia.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536