Chương 572

HƯƠNG NANG CHI TÌNH

Tiểu Bạch không đồng tình, bĩu môi, rồi đếm đếm hồn ấn trên tay Diệp Thiếu Dương, cau mày nói: “Sao lại có nhiều hơn một cái, là của ai?”

“ Hà Cơ ở Ấm Thuỷ Hà.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, nhìn Tiểu Bạch từ trên xuống dưới: gia hỏa này tuy nhìn mỏng manh yếu ớt, nhưng chân thân lại là một con đại yêu có tu vi ngàn năm, hơn nữa đã vượt qua thiên kiếp, nghe nói còn được thụ phong Âm Thần... thật là ghê gớm!

“Đúng rồi, ta nhớ rõ ngày đó đã cứu hai con xà yêu, còn con kia đâu?”

Nghe hắn nói vậy, Tiểu Bạch lập tức ra vẻ tội nghiệp, kể lể chuyện mình với ca ca tìm kiếm hắn như thế nào, xông nhầm vào Long Hổ Sơn, rồi cùng Đạo Uyên Chân Nhân và lão đạo sĩ kia đánh nhau...cuối cùng, ca ca Tiểu Thanh bị bắt ra sao...có thêm mắm dặm muối một chút, “Lão đạo sĩ kia vốn không định bắt ca ca của ta, nhưng sau khi nghe nói ca ca là yêu phó của ngươi, mới cố ý bắt giữ, còn nói chủ nhân nhất định không dám tìm hắn đòi người!”

“Mẹ kiếp! Còn dám bắt người của ta à!” Diệp Thiếu Dương giận dữ bộc phát, tuy Tiểu Thanh còn chưa nhận chủ, nhưng dù sao nó cũng ngàn dặm tìm mình, vuốt mặt phải nể mũi, cái lão Đạo Uyên Chân Nhân này còn ngang nhiên bắt người, thật không phải con người.

“Lúc ngươi vừa đến đã giúp ta đối phó Quỷ Mẫu, sau khi xong việc, ta nhất định sẽ đưa ngươi lên Long Hổ Sơn, tìm hắn đòi người, cam đoan sẽ cứu ca ca của ngươi ra.”

“Tốt quá rồi! Chỉ có điều…… lão đạo sĩ kia rất lợi hại, chủ nhân ngươi……”

“Chẳng phải là Đạo Uyên sao, lão già này đối với người khác còn ra vẻ này nọ, còn đối với ta thì....hứ...”

“Đừng có khoác lác! Một mình ngươi, sao có thể là đối thủ của sư thúc tổ ta chứ!” Thiếu niên trước mặt đang nói chuyện kia, nhìn Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ bất mãn, nói.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, hỏi: “Sư phụ ngươi là ai?”

“Ta là Trương Thi Minh, chưởng giáo Long Hổ Sơn - Trương Vô Sinh là thúc thúc của ta.” Thiếu niên ngạo nghễ nói, cho rằng Diệp Thiếu Dương sẽ giật mình.

Ngờ đâu, Diệp Thiếu Dương chỉ nói “Thế à” một tiếng, trên mặt không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào.

Trương Thi Minh hoàn toàn thất vọng, tiếp tục khiêu khích: “Sư thúc tổ của ta đã có bài vị Địa Tiên, đạo môn đương thời không ai là đối thủ, ngươi chỉ là một Thiên sư, có thể thắng được lão nhân gia sao?”

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt cười, “Đương thời vô địch, bốn chữ này không phải tùy tiện mà nói được đâu nha, nhớ Đạo Phong năm đó cũng còn chưa gánh vác nổi.”

“Hừ, Đạo Phong có thể lợi hại hơn sư thúc tổ của ta sao?”

“Ngươi chưa hiểu việc đời, ta không trách ngươi, đừng có làm sư thúc tổ ngươi có thêm kẻ thù.”

Trương Thi Minh còn đang định nói cho ra nhẽ, nhưng Diệp Thiếu Dương căn bản chẳng thèm để ý đến hắn, quay đầu nhìn nhìn Quả Cam cùng Tiểu Bạch, nói: “Mấy người các ngươi cùng nhau đến đây sao?”

Tiểu Bạch nói vắn tắt chuyện sau khi mình rời khỏi Long Hổ Sơn: Chưởng môn Trương Vô Sinh khá tốt bụng, bảo Trương Thi Minh hộ tống mình xuống núi, tới Mao Sơn, tìm Thanh Vân Tử. Thanh Vân Tử nói Diệp Thiếu Dương đang ở đây, vì thế mới tới, đúng lúc giữa đường gặp được Quả Cam……

Giữa yêu với yêu có một linh cảm thần bí, hơn nữa cả hai tu vi đều không kém, có thể cảm giác được sự tồn tại của đồng loại từ rất xa....cho nên cùng đi tìm đối phương gặp mặt. Hỏi ra mới biết, hoá ra là người một nhà, vì thế cùng chạy tới đây.

“Là do Tứ Bảo pháp sư lúc trước đã nói cho ta biết,” Quả Cam không đợi Diệp Thiếu Dương hỏi, đã nói trước, “ Vì ta bận chút việc sau đó, nên giờ mới tới .”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn Tiểu Bạch nói: “Ngươi ở Mao Sơn đã thấy sư phụ ta đúng không, ông ta…… có bảo ngươi nhắn lại ta gì không?”

Tiểu Bạch hắng giọng, nói: “Lực không thể dùng cạn, lời không thể nói hết, phàm việc gì cũng làm quá lên, duyên phận sẽ kết thúc.”

Diệp Thiếu Dương nhẩm đi nhẩm lại, nói: “Còn gì nữa không?”

Tiểu Bạc lắc đầu, “Không a, chỉ có mấy câu này thôi.”

Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, hai câu này có ý tứ gì chứ?!...Chẳng lẽ muốn khuyên mình làm người nên chừa lại đường lui cho kẻ khác, đối với quỷ yêu không cần phải đuổi cùng giết tận hay sao? Nhưng sao có thể như vậy, đây không phải tác phong của mình a, diệt mà không trừ tận gốc, gặp cơ hội thuận lợi sẽ lại hồi sinh.

 Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho triệt để. Tuy nhiên, sư phụ không phải không biết tác phong làm việc của mình, tự nhiên nhắn những lời này, chẳng lẽ còn có ý tứ khác?

Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng tức, thật muốn xông lên Mao Sơn, nắm lấy cổ áo Thanh Vân Tử, liều mạng lắc ông ta một trận, rồi hét to vào mặt: “Lão nhân, không cần ở đây ăn nói lấp lửng, người rốt cuộc biết được cái gì, có cái gì muốn dặn dò thì cứ nói huỵch toẹt ra đi!”

“Chủ nhân, cái này, là đồ của ngươi sao?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, cúi đầu vừa thấy, trong tay Tiểu Bạch cầm một cái túi thơm, đón cầm trên tay, lập tức một mùi thơm thanh thanh ập vào mặt, Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, thiếu chút nữa nhũn chân té ngã, mùi hương này…… đã thực sự ăn sâu trong ký ức của hắn, vĩnh viễn không thể quên được, đây chính là……mùi hương trên người Đàm Tiểu Tuệ !

Ngón tay run rẩy mở túi thơm, lấy ra một mẩu lá cây phong diệp, màu đỏ như máu.

“Đây là do ta cùng ca ca sau khi độ kiếp tìm được, ở nơi các ngươi đã đi qua. Ta cũng không biết có quan trọng hay không, nên vẫn luôn giữ bên người. Khi đến Long Hổ Sơn, còn chưa kịp lấy ra thì đã có chuyện……”

Diệp Thiếu Dương trong lòng nghẹn ngào, hắn đoán Đàm Tiểu Tuệ lưu lại túi thơm là có mục đích: Lúc ấy, cô cũng khuyên hắn để mình nhận chủ, nhưng bị hắn cự tuyệt, vì thế cô mới trộm để lại túi thơm, bên trong có lá phong diệp, kỳ thật chính là lưu lại manh mối cho hai anh em Tiểu Bạch: Hắn mang họ Diệp, trên Thiên sư bài cũng có khắc phong diệp.
Giả sử nếu cô vô tình nhặt được lá cây nhét vào túi thơm, thì vẫn luôn trân trọng mang theo bên mình……có lẽ nào....bất quá, Diệp Thiếu Dương cảm khái nghĩ, chắc cô ấy cũng hy vọng hai đại yêu này có một ngày sẽ tìm được mình, trở thành yêu phó trợ thủ cho mình.

 Cô ấy thực sự đã vì mình, mà suy tính thật chu đáo……

“Đây là do một cô nương lưu lại,” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng vuốt ve túi thơm, nói, “Cô ấy cũng là yêu, ngươi có thể kêu là tỷ tỷ.”

Tiểu Bạch mắt sáng ngời, nói: “Tỷ ấy cũng là yêu phó của chủ nhân sao?”

Diệp Thiếu Dương đau khổ cười, “Ta không có phúc phận này.”

Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Hiện giờ tỷ tỷ đang ở đâu a?”

Diệp Thiếu Dương cất túi thơm vào trong người, thở dài nói: “Chờ sau khi giết được Quỷ mẫu, ta sẽ đưa ngươi về vấn an cô ấy.”

Tình huống trước mắt, không cho phép hắn quá mức thương tâm.

Diệp Thiếu Dương nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người đều có mặt đầy đủ, hơn nữa nhìn qua cũng không có việc gì, vì thế hỏi thăm sau khi mình ngất xỉu có phát sinh chuyện gì không, biết được mình đã ngất xỉu chừng hai ba tiếng, trong quãng thời gian này, mọi người đã khôi phục pháp lực, sau đó hợp lực tẩy sạch thi khí cùng quỷ khí bên trong tượng đá, giúp cương khí trong thần tượng tuần hoàn như cũ, phong ấn cũng đang được tu bổ.

Vì đề phòng lại có địa thi gì đó từ dưới đất chui lên, Nhuế Lãnh Ngọc đã bố trí một địa linh trận pháp, ngăn cách địa khí, xem ra trước mắt sẽ không có gì xảy ra.

Diệp Thiếu Dương nghe xong, vừa mới tạm yên lòng, Nhuế Lãnh Ngọc đã bổ sung một câu: “Tuy nhiên, đừng có vui mừng quá sớm, lát nữa ngươi có thể tự mình đi xem, trong phạm vi kết giới, ở những nơi bị lệ quỷ ở bên ngoài dùng quỷ khí uy áp, đang không ngừng thu nhỏ lại, mỗi đêm sẽ thu nhỏ khoảng một phần năm gì đó.... Nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến dăm ba ngày nữa, chúng ta sẽ chẳng còn chốn dung thân.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536