Chương 571
XÀ YÊU NHẬN CHỦ
Hai mỹ nữ đuổi đến nơi, dùng tay nhẹ nhàng chạm vào, màn chắn bằng máu trong nháy mắt đã bị nghiền nát thành bột mịn, nhìn về phía trước, Tu La Quỷ Mẫu đang cố sức chui vào qua lỗ hổng do địa thi đào.
“Diệp Thiếu Dương, ta chờ ngươi, tìm ta quyết đấu……”
Thanh âm còn chưa dứt, người đã biến mất tăm mất dạng.
Hai mỹ nữ không đuổi theo, mà đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, một người nâng tượng đá sắp bị đổ, người kia ôm chầm lấy Diệp Thiếu Dương.
Trên người mỹ nữ toả ra mùi hương phảng phất, Diệp Thiếu Dương nín thở mở to mắt, nhìn khuôn mặt cô ta, đẹp....thực sự rất đẹp, nhưng vấn đề là…… không hề quen biết a.
Diệp Thiếu Dương vốn định hỏi cho rõ ràng, nhưng cơ thể bỗng cảm thấy đau nhức lẫn kiệt sức, làm hắn dần mơ hồ, rồi ngất đi……
Ý thức qua mấy phen chìm nổi, cuối cùng dẫn tới một mộng cảnh kỳ quái:
Trong màn đêm đen kịt, một mình hắn đứng dưới chân một ngọn núi, trước mặt là núi non trùng điệp, khắp nơi truyền đến vô số âm vang kỳ quái, quỷ khóc ma gào, âm phong cuồn cuộn.
Diệp Thiếu Dương không biết mình đang ở trong mộng, nhưng cảm thấy rất quái dị, vì sao mình lại xuất hiện ở đây, quay đầu nhìn lại, trước mặt là một khoảng đất trống rất lớn, có nhiều ngôi nhà đã cũ nát, kiến trúc cổ xưa, nhìn qua có chút giống như nhà xưởng, cây cỏ mọc thành cụm, không ít dây thường xuân bò kín mặt kiến trúc.
Trên mặt đất rơi vãi rất nhiều đồ vật, linh kiện máy móc linh tinh đủ thứ.
Đằng trước là một bóng trắng, dáng người đĩnh bạt, đang chậm rãi bước đi. Diệp Thiếu Dương theo bản năng, bám theo phía sau.
Bóng trắng đó xuyên qua khu dân cư, sau đó theo một lối nhỏ lên núi.
Diệp Thiếu Dương cũng đi theo, khi leo đến lưng chừng, bóng trắng đã đứng ở đỉnh núi. Diệp Thiếu Dương đi tới, khoảng cách với hắn còn chừng mười mét, thì đứng lại quan sát: người này mặc đạo bào màu trắng, tóc được búi cao giống như đạo sĩ .
Hắn đứng trên đỉnh núi, vạt áo phấp phới, tóc dài tung bay, nhìn qua rất có linh khí.
Hắn chậm rãi xoay người, đối mặt Diệp Thiếu Dương.
“Đại sư huynh!” Diệp Thiếu Dương giật mình kêu lên, người trước mặt hắn.......chính là Đạo Phong, hơn nữa còn là Đạo Phong hồi mới hơn hai mươi tuổi, tuy trong mộng cảnh, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn còn chút ý thức, biết mười mấy năm đã qua, Đạo Phong nhìn qua không già đi chút nào... thực không phải chuyện tốt, ngược lại còn đáng sợ, bởi chỉ có một loại khả năng:
Hắn đã chết. Quỷ hồn sẽ không bị già đi .
Đạo Phong lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Sao lại đi theo ta?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người, vì sao mình đi theo hắn? Bản thân cũng không có câu trả lời.
“Không được đi theo ta.” Nói xong câu đó, hai mắt Đạo Phong đột nhiên chảy ra hai dòng huyết lệ, trông cực kỳ quỷ dị.
“Không được đi theo ta,” hắn lại lặp lại một lần nữa, thanh âm có một chút tức giận, “Ngươi đi đường của ngươi, đừng có theo ta, bằng không ta sẽ…… giết chết ngươi!”
Giết chết ta?
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn hắn, Đạo Phong mặt đầy huyết lệ, trên đầu đột nhiên xuất hiện một cái khe, rồi liên tiếp có nhiều khe như vậy, mau chóng lan ra khắp đầu, sau đó…… đột ngột vỡ nát ngay trước mặt mình, một cỗ lực lượng cường đại bùng nổ, Diệp Thiếu Dương bị bật ngược ra ngoài, trước mắt hoàn toàn là màn đêm, tiếp đó.....hai mắt hé mở, phát hiện:
Một đôi mắt to tròn, đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Tỉnh lại đi.....chủ nhân, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi a!” Một âm thanh vui sướng vang lên. Diệp Thiếu Dương nhìn chăm chú nhìn, nhận ra đây chính là muội tử lúc nãy đã cứu giúp mình, nhìn qua chỉ khoảng mười mấy tuổi, vẫn chưa trưởng thành, nhưng có thể nhìn ra được.. là một tiểu mỹ nhân.
Trên người thiếu nữ toả ra yêu khí nồng đậm.
Là Yêu tinh?...
Đã nhiều năm tiếp xúc cùng Quỷ Yêu tà linh, Diệp Thiếu Dương không kỳ thị bất cứ cái gì, cảm giác nhìn bọn chúng cũng giống như người bình thường, nhưng vấn đề là…… thực sự mình không quen biết.
“Ngươi là ai?” Diệp Thiếu Dương gắng sức ngồi dậy, lập tức cảm thấy choáng váng, suýt chút nữa thì ngã quỵ. Mỹ nữ lập tức đưa tay ôm hắn vào trong lòng, sau đó đỡ hắn ngồi dậy.
Diệp Thiếu Dương có chút lâng lâng, nhưng chợt nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc có thể đang đứng bên cạnh, vội vàng đẩy nữ yêu ra, nhìn từ trên xuống dưới, hỏi, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Chủ nhân, ta là Tiểu Bạch nè.” Thiếu nữ cười, “Ngươi trông rất soái a, ta nhận ra mà.”
“Tiểu Bạch?” Cái tên này…… Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, bắt đầu cảm thấy muội tử này có chút không bình thường.
Bên cạnh một giọng nam lạnh lùng vang lên: “Diệp Thiếu Dương, người ta ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi, ngươi lại có thái độ này à?”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc quay đầu nhìn lại, là một tiểu tử khoảng mười mấy tuổi, trong ánh mắt có cương khí ngưng tụ, hẳn là một pháp sư, nhìn kỹ khuôn mặt thì…… cũng không quen biết.
“Ngươi là ai nữa đây?”
“Hắn hộ tống Tiểu Bạch tỷ tỷ tới đây, là đạo sĩ của Long Hổ Sơn.” Một giọng nữ nũng nịu vang lên.
Diệp Thiếu Dương lần nữa quay đầu lại, thấy một thiếu nữ xinh đẹp, đang ngọt ngào cười với mình, trông khá quen mặt, nhưng nhất thời cũng không nhận ra là ai, khó chịu vô cùng, nhịn không được, kêu lên: “Các ngươi là ai hả, một đám giống như quen biết ta, có ai qua đây giải thích một câu rõ ràng xem nào!!”
Mỹ nữ trước mặt bĩu môi, cầm lấy tay Diệp Thiếu Dương, bất mãn nói: “Chủ nhân...sao ngươi lại không nhớ ta a, trước đó ngươi còn xem ta tắm rửa cơ mà……”
“Ặc……” Diệp Thiếu Dương vốn dĩ không bị sao cả, chỉ có điều vừa nghe mấy lời này, lập tức hỏa khí công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn lại, thì thấy Nhuế Lãnh Ngọc ở trong đám người vừa tìm đến, đang nhìn thẳng về phía mình, khóe miệng nhếch lên, kèm theo một nụ cười châm biếm.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa miệng, nhìn mỹ nữ trước mặt, vô lực gật gật đầu, “Ta nhớ ra rồi, ngươi là Quả Cam, là một mỹ nhân ngư. Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi buông ta ra trước đã.”
Quả Cam hưng phấn vỗ tay, nói: “Không có liên can a, ngươi là chủ nhân của ta, sao có thể thế được.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, thiếu chút nữa lại tức nghẹn, phất phất tay nói: “Không phải lúc trước ta đã đưa ngươi xuống nước, về nhà rồi ư, sao lại còn ở đây?”
Quả Cam tinh quái cười cười, “Bởi vì, ta không nỡ xa ngươi a... chủ nhân!”
“Ha ha……” Tiểu Mã cùng Lão Quách ở bên ngoài, thực sự nhịn không được, dựa vào nhau cười ha hả.
“Chủ nhân, đây chính là Tiểu Bạch tỷ tỷ, là con xà yêu, lúc trước, trong lúc độ hóa thiên kiếp, vào thời điểm quan trọng nhất, ngươi đã giúp tỷ ấy một phen, hiện tại đã được thụ phong Âm Thần, tới tìm ngươi nhận chủ đó.”
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, vô cùng kinh ngạc, đến ngây cả người.
Tiểu Bạch tiến tới, nắm lấy tay hắn, phun ra một hơi bao gồm cả hồn tinh, vào trong lòng bàn tay.
Lại đòi nhận chủ nữa sao?
Diệp Thiếu Dương tuy còn do dự, nhưng đối phương đã nhả ra hồn tinh, không thu không được, đành phải dùng cương khí hấp thu, trên da lưu lại một đạo hồn ấn màu trắng.
“É....chủ nhân... ngươi có nhiều người hầu như vậy sao?” Tiểu Bạch nhìn lòng bàn tay chắn có vài đạo hồn ấn, tò mò hỏi.
“Ngoài hai người các ngươi, còn có ta.” Dưa Dưa nhảy lên đầu vai Diệp Thiếu Dương, hướng Tiểu Bạch nhướng nhướng chân mày, nói “Ta là lão đại, ngươi phải kêu ta bằng sư huynh.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment