Chương 568-569

QUỶ MẪU ĐỘT KÍCH

Tiếng nói cùng tâm ma dần dần biến mất, không chút tăm hơi.

Trầm mặc nửa ngày, Tiểu Mã nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi là cái gì?”

Diệp Thiếu Dương giải thích qua loa một chút, Tiểu Mã nghe vậy càng thêm tò mò: “Vì sao hắn không đích thân đến, lại còn bày vẽ điều khiển tâm ma của mình đi thay? Sao hắn làm được như vậy?”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc một hồi nói: “Do có kết giới, hắn không vào được, tâm ma vô tướng vô hình, chỉ là một chút thần niệm, cho nên có thể xuyên qua kết giới. Bất quá, người bình thường không thể khống chế tâm ma, hắn nhất định đã dùng pháp thuật kỳ quái gì đó……”

Diệp Thiếu Dương không hề băn khoăn chuyện này, trong lòng hắn chỉ liên tục tự vấn về lời nói của Diệp Tiểu Thước: Giả sử, nếu Quỷ Mẫu thật sự hoài nghi hắn, sao không bắt hắn cùng Tuyết Kỳ lại, phòng bọn họ lâm trận phản chiến?

Cẩn thận suy nghĩ thấu đáo: Đối đầu với kẻ địch mạnh, cho dù Quỷ Mẫu có tự tin vào thực lực của mình bao nhiêu, bà ta cũng không muốn mất đi sự trợ giúp của Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ. Tuyết Kỳ thành tâm thực lòng với bà ta, đương nhiên không cần phải nói, còn Diệp Tiểu Thước thì…… chẳng nói cũng biết, nhất định Quỷ Mẫu đã dùng cách tàn nhẫn nào đó, khống chế linh hồn hoặc thần thức của hắn, bắt hắn phải phục tùng, hắn còn vì Tuyết Kỳ nữa, thực sự không thể phản kháng……

Diệp Thiếu Dương thở dài, Diệp Tiểu Thước quả thực nói không sai, hắn tiêu rồi.

“Trong ba yêu cầu của hắn, tôi thấy có hai cái không khó,” Tiểu Mã vuốt vuốt cằm, chậm rãi phân tích, “Chăm sóc Tam Nương, việc này dễ dàng; thời điểm mấu chốt, ra tay giết hắn, cái này cũng dễ, nhưng còn việc cứu Tuyết Kỳ... cái này khó à nha....Thứ nhất, nếu Diệp Tiểu Thước bị khống chế, không chịu phối hợp, trái lại còn phá đám thì sao. Thứ hai, nếu bản thân Tuyết Kỳ không muốn đi theo chúng ta, hai gia hoả này có thể cùng nhau liên thủ đánh lại... vậy là càng khó....quá khó!”

Vừa quay đầu, phát hiện Diệp Thiếu Dương đang mở to hai mắt nhìn mình, nhún nhún vai nói: “Thế nào, chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”

“Nói rất đúng.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi chỉ không thể ngờ, những lời phân tích chặt chẽ như vậy, lại được nói ra từ miệng của cậu.”

“Má nó....cậu xỉ nhục chỉ số IQ của tôi như vậy hả !”

Diệp Thiếu Dương thở dài, chầm chậm nói: “Cậu phân tích còn sót một vấn đề: Đó là, nếu dựa theo kế hoạch, chính chúng ta mới là bên chủ động tấn công, thế mà chỉ chậm trễ có một đêm, thế cờ lại đổi thành như vậy. Hiện tại, chúng ta đã mất đi cơ hội đi tốc sát Quỷ Mẫu, kế hoạch cứu Tuyết Kỳ ban đầu cũng không thực hiện được. Bây giờ, chỉ cần chúng ta ra khỏi kết giới, sẽ gặp phải đám quỷ hồn liều mạng kia ngay lập tức. Hơn nữa, dựa theo hai điều cậu vừa phân tích, lần này xem ra.... chúng ta khó có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Tiểu Mã cau mày nói: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, sau đó kiên định nói: “Để tôi từ từ tính lại, nếu tôi đã hứa với hắn, thì nhất định phải làm được, không ngại thịt nát xương tan.”

Tiểu Mã giơ ngón tay cái lên👍🏼.... không muốn quấy rầy hắn thêm nữa, quay lại nệm của mình, theo thói quen định lấy di động ra chit chat với Vương Bình... rốt cuộc mới nhớ ra là không có internet, cảm thấy tụt hứng, đành phải nằm xuống ngủ. Sau một ngày vất vả, hơn nữa tính cậu ta vốn vô lo vô nghĩ, vừa nằm xuống không lâu đã ngáy khò khò.

Diệp Thiếu Dương nghe cậu ta ngáy như heo, hoàn toàn cạn lời, tự mình tiếp tục suy tính kế hoạch cứu Tuyết Kỳ. Nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp thì có, nhưng không được chắc chắn lắm, xác xuất thành công cũng không cao…… Đang lúc ủ rũ, đột nhiên trong lòng ngực vang lên tiếng của Dương công tử: “Ta có cách...”

“Cái gì....?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, vội lật nhanh Âm Dương Kính ra xem. Trên mặt kính, Dương công tử vẫn giữ bộ dạng ' ngàn năm bất biến',  mũ chùm kín mặt. “Ngươi có cách gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Dương công tử nhàn nhạt nói: “Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?”

Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa thì tức nghẹn cổ: “Lão đại à, chính ngươi nói có cách, giờ ta hỏi ngươi lại không nói, muốn chơi ta hả?”

Đợi một hồi, Dương công tử nói: “Ngươi mở phong ấn trên Âm Dương Kính ra trước đã.”

Diệp Thiếu Dương lập tức đáp lại, “Ngươi không định đùa ta đấy chứ?”

“Ngươi mở phong ấn của Âm Dương Kính ra, ta sẽ giúp ngươi cứu người.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nhưng ngay lập tức, lý trí mách bảo, chuyện này không thể được, “Ta tốn không ít khí lực mới phong ấn được ngươi, nếu cứ thế thả ngươi ra ngoài, vạn nhất ngươi chạy mất, ta phải làm thế nào. Giả sử lúc đó, ngươi lại liên thủ với Tu La Quỷ Mẫu đối phó ta, chẳng phải ta sẽ tiêu đời sao?!.."

Dương công tử hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là con Tu La Quỷ Mẫu mà thôi, bổn cô.... ehem……bổn công tử khinh không thèm kết giao với nó, nếu ngươi không tin ta... thì thôi vậy.”

Nói xong, khuôn mặt chuẩn bị rời khỏi mặt kính.

Diệp Thiếu Dương nói: “Từ từ đã, ngươi còn chưa nói, nếu ngươi rời khỏi Âm Dương Kính, làm thế nào cứu lại Tuyết Kỳ......Cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, có thể bắt được Tuyết Kỳ, nhưng mệnh hồn cô ta trong tay Quỷ mẫu, chỉ cần bà ta động thủ, Tuyết Kỳ vẫn sẽ chết.”

Vốn tưởng có thể dụ được Dương công tử  nói ra, ai ngờ hắn lại lạnh lùng cười, nói: “Ta còn cho rằng ngươi rất thông minh, chẳng lẽ ngươi không biết, trước mặt mình,  có một vật có thể liên tiếp ngăn chặn bất kỳ khí tức vô hình nào hay sao ?”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, ánh mắt dừng trên Âm Dương Kính, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Chẳng lẽ, cách này thực sự... có thể dùng được?

Sau khi cùng Dương công tử thương lượng qua, nhất trí tán thành...Dương công tử liền lui trở lại trong gương.

Quay Âm Dương Kính trên tay, Diệp Thiếu Dương cặn kẽ suy tính, cuối cùng cũng định ra một chuỗi kế hoạch, lập tức cảm thấy chỉ cần thao tác tốt, xác xuất thành công sẽ rất cao, trong lòng cũng yên tâm phần nào. Mặc dù không quá mệt, nhưng nghĩ đến ngày mai có thể phải quyết đấu, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên lúc này mới niệm một lần Tĩnh tâm chú, rồi chìm vào giấc ngủ.

Dường như ngủ chưa được bao lâu, trong mũi đột nhiên hít vào một ngụm khí bất thường. Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, khịt khịt  mũi, bất chợt cả kinh, không sai....là thi khí!

Vội vàng chạy xuống lầu, lớn tiếng kêu to: “Xảy ra chuyện rồi!” Tiếp đó, liền chạy ra ngoài cửa, đang định lấy ra Âm dương bàn, tìm kiếm nguồn gốc của thi khí, kết quả, vừa ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức lắp bắp kinh hãi: Trên không trung hướng Tây Bắc, một bóng người màu lam đang bay giữa không trung, cong thân mình, hình dạng giống như đang bám đỉnh của kết giới.

Là...Tu La Quỷ Mẫu!

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, chăm chú quan sát: Quỷ Mẫu vươn hai cánh tay ra, giữa lòng bàn tay, quỷ khí cuồn cuộn, hình thành hai lốc xoáy màu đen, lốc xoáy va chạm với bề mặt kết giới, khí tức trấn động... rồi xuất hiện một khe hở.

Đột nhiên, tất cả yên lặng như tờ, không một tiếng động.... chẳng biết đã qua bao lâu thời gian.

“Không hay rồi, kết giới đã bị phá!” Tiếng Lão Quách khiếp sợ, từ đằng sau vang lên.

Tiếp theo, Uông Ngư cũng lẩm bẩm: “Không thể nào, kết giới này âm dương nhị khí điều hòa, nếu chỉ tấn công từ bên ngoài, nhất định không thể phá nổi……” Đột nhiên nghĩ đến gì đó, sợ hãi nói: “Trừ phi.... đã bị tấn công cả từ bên trong!”

Vừa dứt lời, phía trên đỉnh đầu bỗng nghe thấy “Rắc” một tiếng giòn tan, thì ra từ một khe hở đột nhiên biến thành hơn mười cái khe, giống như mạng nhện, ngày càng khuếch tán. Trong đó, có một khe đã nứt đến sát mặt đất, sau đó vỡ ra một lỗ hổng kích thước một người lọt qua, quỷ khí ùa vào, một trận quỷ khóc ma gào từ bên ngoài truyền đến, vô số lệ quỷ bắt đầu tìm cách chui vào bên trong.

Nhuế Lãnh Ngọc gần đó nhất, là người đầu tiên xông tới , lấy ra toái hồn trượng, đánh lui mấy con lệ quỷ, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Lương thượng phi thổ, tứ trụ thụ phá, trước tiên ứng với vị trí Thiên Xu Tinh, kế tiếp sẽ là vị trí tam tinh Thiên Tuyền-Thiên Cơ-Thiên Quyền, sau đó vị trí của Bắc Đẩu Thất Tinh cũng sẽ xuất hiện khe nứt.... mau mau nghĩ cách!”

Vừa dứt lời, vị trí Thiên Cơ Tinh đã xuất hiện một khe hở, Uông Ngư vội vàng chạy đến đó.

“Các người tạm thời chống đỡ, tôi lên trên núi kiểm tra một chút! Nhất định phải trụ vững!” Nói xong, Diệp Thiếu Dương liền cất bước, chạy thật nhanh về phía ngọn núi chỗ thần tượng: Nếu kết giới bị tấn công từ bên trong, nhất định là ở mắt trận, là chỗ của thần tượng! Phải nhanh chóng giải quyết vấn đề, bằng không khe nứt sẽ càng lúc càng lớn, hậu quả khôn lường.

Một mạch chạy lên đỉnh núi, Diệp Thiếu Dương căng mắt quan sát, tức khắc hít vào một ngụm khí lạnh: Đỉnh núi nơi có thần tượng của Diệp Pháp Thiên, phía dưới chân tượng bị nghiêng hẳn sang một bên, nhìn qua lung lay như sắp đổ. Có mấy bóng người đen xì đang hò nhau xô đổ chân tượng bằng cách quỳ rạp trên mặt đất, cong người, không ngừng thổi thi khí màu đen vào thần tượng.

Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn kỹ, là mấy con địa thi, giật mình thức tình: Cái này nhất định là âm mưu của Tu La Quỷ Mẫu, bà ta biết kết giới thiên địa nhị huyệt phải điều hòa, từ bên ngoài không thể xông vào, cho nên…… không biết từ lúc nào đã tạo ra mấy cái địa thi, từ dưới đất chui lên, chẳng trách mình đã không phát hiện được.  Quỷ Mẫu thực quá gian xảo, có trời mới biết làm sao bà ta lại nghĩ ra mấy biện pháp kỳ quái như thế.

Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, lao tới. Mấy con địa thi vừa thấy đến Diệp Thiếu Dương, dường như cũng biết được hắn rất lợi hại, không dám phản kích, mà chui xuống dưới đất trốn.

Diệp Thiếu Dương đuổi tới, từ ba lô lấy ra một bao hồng tiêu thật to, không chút thương tiếc, rắc xuống mấy cái lỗ mà địa thi vừa chui vào, sau đó dùng bật lửa đốt cháy phù, lập tức nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết phía dưới, từng luồng thi khí tanh tưởi, lẫn trong sương khói, không ngừng thoát ra.

Diệp Thiếu Dương chẳng thèm để ý tới bọn chúng, vươn tay ra phía sau lưng tượng kiểm tra, cảm nhận một chút, phát hiện tượng đá vẫn đang không ngừng toát ra cương khí, trong lòng cũng an tâm phần nào. Không bị thi khí quấy nhiễu, chỉ cần tượng đá không ngừng toát ra cương khí, có thể từ từ tu bổ trận pháp, dù Quỷ Mẫu ở bên ngoài có dùng thủ đoạn gì, cũng không thể phá hoại được .

Chỉ có điều, tượng đá bị thi khí ăn mòn trong thời gian khá dài, hơn nửa đã bị quỷ khí xâm chiếm, tuy có thể tự khôi phục, nhưng quá trình rất chậm. Trong khoảng thời gian này, Diệp Thiếu Dương sợ sẽ xảy ta việc gì bất thường, vì thế hai tay áp vào thần tượng, phóng ra cương khí, khử sạch thi khí bên trong tượng đá, sau đó chỉnh thần tượng về vị trí cũ.

Tượng đá tự mình không ngừng phóng thích cương khí, trận pháp dần dần hồi phục, mấy vết nứt trên kết giới đã dần thu nhỏ lại rồi biến mất.
Tu La Quỷ Mẫu ghé xuống đỉnh kết giới, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương hướng bà ta cười cười, nghĩ thầm: thật là nguy hiểm! Không ngờ bà ta lại dám lén lút giở trò quỷ ở đây. Giống như bọn kiến âm thầm, từ từ gặm đổ cây cổ thụ. May thay, mình ngửi được thi khí đã kịp thời tỉnh lại, bằng không hậu quả thật không khôn lường.

“Mấy người.....mau tới giúp tôi!” Diệp Thiếu Dương hét lớn.

Mấy người Nhuế Lãnh Ngọc lập tức chạy tới, đứng vòng quanh tượng đá, ra sức đẩy , dùng pháp lực của mình thanh trừ thi khí trong thần tượng. Thi khí liên tục giảm, làm cho tượng đá bớt nghiêng một chút.

Tiểu Mã không thể giúp gì, chỉ biết đứng một bên nhìn, đột nhiên phát hiện cái gì, chỉ lên đỉnh của kết giới nói: “Không thấy Quỷ Mẫu đâu nữa!”

“Có lẽ bà ta thấy mọi chuyện diễn ra không như kế hoạch, nên bỏ đi rồi.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, kết quả vừa mới dứt lời, đột nhiên cảm thấy tượng đá trầm xuống, suýt chút nữa thì đổ sụp, cảm giác được một thứ gì đó rất đáng sợ, đang leo lên trên tượng đá.

Quay đầu thì thấy, một mị ảnh màu lam đang bò ra từ một cái hố do địa thi đào ban nãy, nửa thân mình áp vào tượng đá, hướng về phía mình cười một cách tà mị.

Tu La Quỷ Mẫu! .....bất ngờ từ phía dưới ngoi lên !

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra: bà ta lợi dụng tượng đá bị thi khí ăn mòn, trận pháp chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, đột phá kết giới, chui vào trong này.

Tuy nhiên, do kết giới không hoàn toàn mất đi hiệu lực, cho nên bà ta chỉ có thể chen vào nửa thân mình, hơn nữa, còn liều mạng dùng quỷ khí ăn mòn thần tượng.  Một khi toàn bộ tượng đá bị ăn mòn, không thể phóng thích cương khí, kết giới nhất định sẽ bị phá vỡ……

Trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ Diệp Thiếu Dương, mà tất cả mọi người lập tức nghĩ đến kế hoạch của Quỷ Mẫu. Sau một hồi kinh ngạc đến bất động, ai nấy đều vận ra toàn thân pháp lực, chống đỡ tượng đá, không cho nó đổ xuống.

Nhưng Tu La Quỷ Mẫu tu vi rất mạnh, đã đạt tới cấp độ khủng bố, dùng pháp lực của mình ngang nhiên chống lại Diệp Thiếu Dương cùng tất cả mọi người. Thần tượng vốn đã được dựng thẳng, lại một lần nữa từ từ đổ xuống.

Trong lúc tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng thân kiếm chống đỡ tượng đá, nhờ thần lực của Long Tuyền kiếm, chống lại Quỷ Mẫu.

“Hehehe.....vô dụng thôi, Diệp Thiếu Dương....chờ ta phá được phong ấn, nhất định sẽ giết sạch các ngươi cùng lũ quỷ hồn kia……” Quỷ Mẫu vừa làm phép, vừa hướng Diệp Thiếu Dương, cười khanh khách.

Lần đầu tiên hai bên cách nhau một cự ly ngắn như vậy, Diệp Thiếu Dương bình tĩnh, chăm chú quan sát mặt Quỷ Mẫu: Quỷ Mẫu dung mạo xinh đẹp, chỉ là trên mặt có năm màu sắc, trang điểm rất kỹ, nhìn qua cực kỳ yêu dã tà mị. Quanh thân bà ta, quanh quẩn một cổ năng lượng màu đỏ tươi, không ngừng xoay tròn, quấn lấy thân thể. Tuy cách xa mấy thước, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn có thể cảm nhận được áp lực của khối năng lượng này.

Đây chính là trận chiến của mình với kẻ thù không đội trời chung - Tu La Quỷ Mẫu!

Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít thở, trong lòng lo lắng không yên: Có thể làm cho mình- một Thiên sư - ở khoảng cách xa như vậy, cảm nhận được áp lực cực đai, Tu La Quỷ Mẫu này- tu vi quả thật rất cao cường. So với những gì mình tưởng tượng trước đây, còn vượt xa gấp mấy lần!

Tuy đối mặt kẻ thù ở cự ly gần, Diệp Thiếu Dương không ra tay, mấy người Nhuế Lãnh Ngọc cũng không động thủ: Với tình huống trước mắt, bọn họ biết dù có cùng nhau xông lên, cũng không có cách nào giết chết Quỷ mẫu, Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ, là bảo vệ thần tượng, không để ngã xuống....vì thế ai cũng dốc ra toàn lực, nỗ lực đối kháng thế ép xuống của tượng đá.

Tu La Quỷ Mẫu cũng giống như bọn họ, hai tay ôm tượng đá, không ngừng phát ra quỷ lực. Hiện tại, bà ta chỉ có nửa thân mình trong kết giới, muốn vào hẳn bên trong, chỉ có cách lật đổ tượng đá. Quỷ mẫu không thể buông tay lơi lỏng, bằng không một khi tượng đá được dựng trở lại, kết giới phục hồi như cũ, bà ta sẽ không còn cơ hội tiến vào.

Vì thế, Quỷ Mẫu cùng mấy người Diệp Thiếu Dương, hình thành một thế cân bằng, như thể phối hợp nhịp nhàng ăn ý: Không ai công kích ai, hai bên đều dốc toàn lực tác động vào tượng đá, lấy đó làm điểm tựa để quyết định chiến thắng.

Diệp Thiếu Dương một tay ấn chuôi kiếm, dùng pháp lực kích phát tiên lực...tuy nhiên, chỉ có thể trì hoãn tượng đá đổ nghiêng, không lâu sau đó, Lão Quách đã chịu hết nổi, bị quỷ khí bên trong tượng đá ăn mòn, ọc ra một hơi, rồi ngã lăn trên mặt đất, há mồm thở dốc, cả người lâm vào trạng thái hôn mê.

Cứ thế, mấy người Nhuế Lãnh Ngọc sắc mặt cũng dần tái nhợt, mồ hôi túa ra như mưa.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536