Chương 566
CƯƠNG THI CẨU
(Zombie chó)
Trong thôn, khắp nơi người chết sống lại, tạo thành “Đại quân zombie”. Trên mặt đất có rất nhiều xác gà vịt, ngan ngỗng cùng vết máu loang lổ. Rất rõ ràng, bọn chúng không tìm được người để ăn, nên chén tạm mấy con động vật cho đỡ đói.
Vừa thấy hai người vào thôn, lập tức lao vào tấn công. Đối với hai pháp sư như bọn họ, mấy con hành thi cấp thấp này căn bản không phải là đối thủ, có nhiều cũng vô dụng. Duy chỉ có một thứ làm họ ngán ngẩm, đó là mấy con chó bị hoá thành hành thi.
Bọn chó này sau khi biến thành hành thi, đầu không chịu nổi thi khí bất kham, ở giữa toạc ra một lỗ, miệng lổn nhổn răng dài sắc nhọn, nước dãi màu đen chay ròng ròng, nhìn qua cực kỳ hung hãn, so với chó dại còn đáng sợ hơn gấp mười lần.
Đám hành thi chó động tác cực nhanh, lại giỏi lẩn trốn, không dễ đối phó, cũng may số lượng không nhiều lắm. Diệp Thiếu Dương dùng tiền Ngũ Đế đánh chết tươi mấy con, cuối cùng cũng tìm được căn nhà mà Lưu gia thôn trưởng đã nói, đá tung cửa đi vào, lập tức thấy được một màn kinh tởm:
Mấy chục con hành thi xúm vào chuồng gà sát tường viện, con nào con nấy đang phanh thây từng con gà, tiếng nhai nghiến răng rắc phát ra làm người ta tê dại da đầu.
Nhìn thấy hai “Món ngon” vừa tới, đám hành thi không tranh thịt gà nữa, hai mắt tỏa sáng, thân hình vặn vẹo giống loài bò sát, dường như muốn vồ lấy hai người.
Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Đào Mộc Kiếm, chém chết từng con một. Nhìn gà chết đầy sân, mệt mỏi nói: “Xem ra, chúng ta đã đến chậm mất rồi.”
Vừa dứt lời, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gà gáy, quay đầu nhìn lại, có mấy con gà đang đứng trên nóc nhà, dạo qua dạo lại.
Không cần phải nói, nhất định bọn chúng vì trốn tránh mà bay lên đó. Phía dưới, mấy con hành thi đang vây quanh, nhao nhao chồm lên, tuy nhiên do chúng là cương thi, không phải quỷ, không có cách nào trèo lên nóc nhà.
Diệp Thiếu Dương đi tới, trước giết chết mấy con hành thi, sau đó nhìn lên nóc nhà cao khoảng hai mét, nói với Nhuế Lãnh Ngọc : “Để tôi đỡ cô ?”
Nhuế Lãnh Ngọc không thèm để ý đến hắn, tung người nhảy lên, bắt lấy viền mái hiên, một chân đạp tường, thoăn thoắt leo lên. Tốc độ cực nhanh, Diệp Thiếu Dương chỉ kịp nhìn thấy đôi cẳng chân trắng mịn nhoang nhoáng trước mặt, đã không thấy tăm hơi đâu nữa, có chút thất vọng, tự mình leo lên , cùng Nhuế Lãnh Ngọc phối hợp, bắt mấy con gà trống, xé rách mào của chúng, dùng bình sứ hứng một ít máu từ mào chảy ra, sau đó, lấy ra một bao bột gạo nếp, rắc lên người mấy con gà.
“Các ngươi đại nạn không chết, lại có cơ hội được tiên gia dùng tới, tạo lập công đức, nay tha các ngươi một mạng, có sống sót được hay không, phụ thuộc vào bản thân các ngươi.”
Mấy con gà bị hắn xua đuổi, từ nóc nhà nhảy xuống, do trên người dính bột gạo nếp, là khắc tinh của hành thi, nhất thời bọn chúng không dám tới gần. Mấy con gà ra tới cửa viện, có con chạy đi tìm thức ăn, có con không tìm được đường ra, bay tán loạn, kết quả, bột gạo nếp trên người rơi hết, bị hành thi vồ lấy, xé tan xác...chỉ còn duy nhất một con, lao nhanh ra cửa không dừng lại, tìm được đúng đường, chạy một mạch về hướng cửa thôn.
Trước khi bột gạo nếp trên người rơi hết, nó đã kịp ra tới cửa thôn, quay đầu, hướng Diệp Thiếu Dương, đứng thẳng nghểnh cổ cất tiếng gáy, rồi vỗ cánh bay đi.
Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, nói: “Trên đời chẳng có mấy con sau khi độ kiếp hoá thành Nộ Tình Kê Linh.”
Nhuế Lãnh Ngọc cau mày nói: “Động vật tu luyện, chẳng phải trải qua trăm năm mới có thể thành tinh sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mấy chuyện tu luyện này, chú trọng cơ hội. Có người khổ tu mấy chục năm vẫn không ngộ được Đạo, có người trải qua chuyện gì đó, bất chợt thông suốt, lập tức ngộ đạo.”
Đứng trên nóc nhà thì thấy, hành thi trong thôn ngửi được nhân khí trên người mình, một đám đang hướng về bên này ào ào xông tới.
Diệp Thiếu Dương nhìn cảnh tượng quái dị này, hỏi Nhuế Lãnh Ngọc: “Cô có cảm giác sắp đến ngày tận thế không?”
Không đả kích hắn như mọi lần, Nhuế Lãnh Ngọc chỉ lẩm bẩm nói:
"Thời đại suy vong, quỷ yêu hoành hành, ta có cảm giác, câu nói này sắp trở thành hiện thực.”
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng cười hắc hắc, “Cảm giác thế này thực tốt a.”
“Cảm giác gì cơ?” Nhuế Lãnh Ngọc khó hiểu.
“Quỷ Yêu hoành hành, thiên hạ không người, chỉ còn hai chúng ta.” Diệp Thiếu Dương hướng nhìn đám hành thi ở những nơi họ đã đi qua, chề môi ra, nói, “...giống như cảnh tượng này, có chút gì đó ảo tưởng.... là cảm giác này đó.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, không nghĩ là đúng.
Diệp Thiếu Dương bất ngờ hỏi: “Cô với Uông Ngư, rốt cuộc có quan hệ gì?”
Nhuế Lãnh Ngọc bĩu môi cười, không trả lời, nhìn ra xa nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu có một ngày thế giới suy tàn, thiên hạ toàn quỷ quái, ngươi biết đấu không lại, thì sẽ làm gì?”
Diệp Thiếu Dương tiến một bước ra ngoài mái hiên, nhìn đám hành thi, cầm chắc đào mộc kiếm trong tay, chỉ về phía trước, nhàn nhạt nói: “Vẫn là câu nói đó.....dù có đối mặt ngàn vạn người, tôi sẽ luôn tiến về phía trước.”
Diệp Thiếu Dương cố tình bày ra bộ dáng thật ngầu này, tưởng Nhuế Lãnh Ngọc sẽ bị mình mê hoặc, kết quả…… Mái hiên mỏng, không thể chịu được trọng lượng của hắn, đột nhiên nứt vỡ, Diệp Thiếu Dương không đề phòng, rớt bịch xuống đất.
Mấy con hành thi vẫn đang canh phía dưới, không cách nào trèo lên, nay bất ngờ "đồ ăn" từ trên trời rơi xuống, cả đám vội vàng vươn hai tay ra đón.
Nóc nhà chỉ cao hai ba mét, chưa kịp làm gì, Diệp Thiếu Dương đã rơi thẳng xuống tay lũ hành thi, chỉ biết nhìn từng con một há to miệng, chuẩn bị ngoạm đủ các vị trí trên thân thể mình.... Đúng thời khắc mấu chốt, nghe “Rắc” một tiếng, có cái đầu người bị chặt đứt, máu đen toé ra, dính cả lên mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương đưa tay lau thi huyết, trợn mắt nhìn kỹ, ngay phía dưới là một vũng máu: Một con hành thi đầu bị cắt lìa, lăn sang một bên, hai con dơi ánh kim, vừa bay vụt qua.
Ánh mắt Diệp Thiếu Dương dõi theo một đường, thấy hai con dơi bay về tay Nhuế Lãnh Ngọc, được nàng xỏ vào nắm tay, lúc đó mới nhận ra đó không phải là dơi, mà là pháp khí nàng hay dùng - Bức Dực Song Hoàn.
Nhìn xác hành thi dưới mặt đất, Diệp Thiếu Dương thở dài, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, cười khổ nói: “Thật may là cô ra tay kịp thời, bằng không, dù tôi bị không cắn chết, cũng đã thương tích đầy mình.”
Nhuế Lãnh Ngọc ngoái đầu nhìn hắn, nhướng nhướng chân mày, nói: “Cái này gọi là ‘ dù có đối mặt ngàn vạn người, tôi sẽ luôn tiến về phía trước' hay sao ?”
“Ặc... tôi sai rồi...sai rồi.” Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười, nhìn chằm chặp vào Bức Dực Song Hoàn trong tay nàng, hỏi: “Vừa mới chém đầu hành thi như vậy, sao lại không vấy bẩn một chút nào?”
“Thân được làm bằng Long cốt, hơn nữa còn là trầm kim ngàn năm, sẽ không bị dính máu.”
“Quả là đồ tốt nha.” Diệp Thiếu Dương tán thưởng một câu.
Lúc này, rất nhiều hành thi từ ngoài cửa đang xấn xổ tiến vào, hai người vì không muốn phí sức, trực tiếp theo tường viện nhảy ra ngoài, chạy thật nhanh về nơi có ít hành thi, ra tới cửa thôn, một đường chém giết đội ngũ quỷ tốt đông ngìn nghịt, rồi quay lại bên trong kết giới.
Diệp Thiếu Dương tìm được Diệp bá, hỏi thăm tiến độ ông ta thu thập pháp dược. Chờ sau khi tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Diệp Thiếu Dương lấy một cái bình, đem mấy thứ đó bỏ vào bên trong, cho máu mào gà vào trộn lẫn, quấy đều lên, rồi mới dùng phù hỏa phong lại… Sau đó, đi tới nơi có ụ đất trên đường phố, dùng bột mì trộn với cồn, vẽ một vòng trên mặt đất.
Kế tiếp, nhờ Lão Quách hỗ trợ, căn cứ bốn phương vị, đóng hạ bốn cọc gỗ lên mặt đất, lấy hồng tuyến quấn quanh, tiếp theo dùng linh phù vẽ bằng pháp dược, dán lên trên cọc gỗ, hết gần hai mươi phút, trận pháp đã bố trí xong.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment