Chương 564

CỨU BINH

Tiểu Mã thấy vậy, liền nói: “Tôi cũng không rõ, theo những gì Tiểu Diệp Tử nói lúc trước, Quỷ Mẫu vì bị cậu ấy phát hiện ra hang ổ, nên mới chủ động tấn công, muốn 'tiên hạ thủ vi cường' đúng không?!..
Nhưng vì sao bà ta nhất quyết phải liều mạng với cậu như vậy?! Bà ta tu vi thâm sâu, sao không mang chúng cùng đi?”

“Chính vì bà ta tu vi thâm sâu, nên mới không muốn mang theo bọn chúng.”

Thấy mọi người vẫn còn hoài nghi, Diệp Thiếu Dương chậm rãi nói tiếp, “Nếu bà ta không nỡ bỏ đám thủ hạ này, mang theo bọn chúng, thì dù đi đến đâu, cũng đều dễ bị người ta phát hiện, trừ khi tới Quỷ Vực…… Bà ta biết dù có trốn đi, tôi vẫn sẽ truy đuổi đến cùng, sớm muộn gì cũng tìm được...cho nên, thà quyết đấu một trận, giết chết tôi, nhân tiện bắt một đám quỷ hồn làm quỷ tốt phục vụ mình.”

Diệp Tiểu Manh nghe xong, chớp chớp mắt, hỏi: “ Tu vi bà ta thâm sâu hay không, có quan hệ gì chứ?”

“Quan hệ ở chỗ: Nếu bà ta không đủ mạnh, biết không thể chạy thoát, sẽ cảm thấy may mắn khi trốn thoát. Tuy nhiên, bởi bà ta quá mạnh, tự tin có thể giết chết tôi, cho nên mới chọn tấn công.”

“Bà ta mạnh đến nỗi.... ca ca cũng không phải đối thủ sao?” Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nhìn hắn.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Như tôi đoán lúc trước, có lẽ bà ta là một con La Sát Quỷ Mẫu, hoặc U Linh Quỷ Mẫu. Nhưng tôi thực không thể ngờ , bà ta lại là một con Tu La Quỷ Mẫu……”

Thấy mấy người Tiểu Mã vẫn còn khó hiểu, liền tiếp tục giải thích: “Quỷ mẫu có ba loại, La Sát Quỷ Mẫu lấy yêu pháp nhập đạo, U Linh Quỷ Mẫu lấy quỷ thuật nhập đạo, nhưng riêng Tu La Quỷ Mẫu, đã từng xông qua Sinh Tử Quan, vào Tu La Đạo, được coi như là một nửa thần tiên. Tu vi chưa chắc đã so được với những Quỷ Mẫu kia, nhưng vì bà ta có một nửa hồn thân, chính là thân thể Tu La, cho nên kháng tính đối với pháp thuật rất mạnh, ngoài ra bản thân cũng có thể thi triển một chút tiên pháp.”

Diệp Tiểu Manh vẫn khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Sao ca ca biết bà ta là Tu La Quỷ Mẫu ?”

“ Sóng khí hình cầu phía sau Thái Dương Luân kia , gọi là Quỷ Huyết Nhãn. Quỷ Huyết Nhãn của bà ta có màu vàng kim, là đặc tính của Tu La Đạo.” Diệp Thiếu Dương nói xong, thở dài, “Quỷ thần biến thành hình thái này, tôi mới chỉ ở thấy qua trên sách vở. Thực không ngờ, trong lúc còn sống lại gặp được một con, quả là bất hạnh……”

Tiểu Mã vỗ vỗ vai hắn nói: “Cậu nên cảm thấy may mắn vì có thể gặp được đối thủ mạnh như vậy, thế mới chứng tỏ cậu không phải người bình thường.”

Diệp Thiếu Dương lườm cậu ta một cái, nói: “Mau biến đi, tôi là người bình thường, chỉ muốn sống thêm vài năm, rồi còn lấy vợ nữa chứ.”

Tiểu Mã cười hắc hắc, lén liếc mắt, nhìn sang Nhuế Lãnh Ngọc.

Kết quả bị Nhuế Lãnh Ngọc thấy được, liền tát cho một cái, lạnh lùng nói: “Đến lúc nào rồi, hai người các ngươi không thể nói chuyện đứng đắn được sao, đánh hay không đánh?! Không đánh thì chúng ta rời khỏi đây.”

“Đánh, đương nhiên là đánh.” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, quan sát thị trấn đang bị tử khí vây quanh, nói: “Tên Tà Thần kia không biết đã đi đâu, nhưng dù sao hắn cũng đang bị thương, không còn là đối thủ. Hiện tại, kẻ thù của chúng ta chính là Tu La Quỷ Mẫu. Còn Diệp Tiểu Thước thì……các người đều biết, sau này sẽ nghĩ cách, tạm thời đừng nói cho bọn họ.

Hiện tại vấn đề là thế này:  Tu La Quỷ Mẫu này thực ra là một con khỉ thành tinh. Bà ta cố ý đẩy những quỷ hồn của thôn dân ra  phía trước làm lá chắn. Nếu chúng ta quyết đấu cùng Quỷ Mẫu, tất nhiên sẽ bị bọn chúng bao vây. Những quỷ hồn này đã bị oán khí che mất thần trí, sẽ coi chúng ta như tử thù, hơn nữa, tu vi ít nhất cũng là lệ quỷ. Đến lúc đó, bọn chúng cùng với Quỷ Mẫu phối hợp trong ngoài tấn công, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn....do đó, phải giải quyết bọn chúng trước đã.”
Diệp Tiểu Manh vừa nghe hắn nói vậy, lập tức khuyên: “Thiếu Dương ca, không nên a, bọn chúng đều chết đột tử, thực đáng thương lắm rồi, lại còn bị Quỷ mẫu lợi dụng, tuy đã biến thành quỷ hồn, nhưng đó không phải là lỗi của bọn chúng.”

Uông Ngư nghe vậy, trầm giọng nói: “Nhưng nếu không giết chúng nó, chúng ta không thể tiếp xúc Quỷ Mẫu. Đến lúc đó, khi chúng nó tấn công thị trấn, tất cả mọi người đều sẽ chết. Nếu phải lựa chọn, chỉ có thể hy sinh chúng nó, để đổi lấy mạng cho những người dân trong trấn ...rốt cuộc, họ mới là người sống.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nhiều oán quỷ như vậy, nói giết là giết sao?”

Uông Ngư nhún vai nói: “Ta đâu có biết, nếu ngươi có cách khác, thì cứ coi như ta chưa nói gì.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi: “Biện pháp phải suy tính cẩn thận, vẫn còn chưa tới bước đó....”

Lúc này, Tứ Bảo đề nghị: 
“Ta có cách: nếu không thể giết những quỷ hồn này, thì có thể làm bọn chúng bất tỉnh, hay có thể trực tiếp mở ra Âm Dương Đạo, đưa bọn chúng tới Ty Luân Hồi……”

Diệp Thiếu Dương cau mày nói: “Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ ngoan ngoãn làm theo sao?”

Tứ Bảo nói: “Có thể siêu độ a.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cách này ta sớm nghĩ ra, pháp thuật Đạo gia chúng ta chỉ giết chứ không siêu độ, mặt này không bằng Phật gia các người. Bảo ta cùng lúc siêu độ nhiều vong hồn có oán khí sâu nặng như vậy, ta làm không được. Ngươi tuy là đệ tử Phật môn, nhưng pháp lực của ngươi vẫn chưa đủ để siêu độ nhiều vong hồn đến vậy.”

Tứ Bảo nói: “Ta đương nhiên là không được, nhưng chúng ta có thể tìm người tới hỗ trợ a, việc này tuy không dễ, nhưng Phật tông đại năng có thể làm được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tìm người ở đâu, Lạc Già Sơn hay Ngũ Đài Sơn? Chờ tới khi bọn họ đến, thì đã muộn mất rồi. Tung Sơn tuy cách đây không xa, nhưng nếu bảo cái tên Thích Vĩnh Tính phì nộn kia là đại năng, đánh chết ta cũng không tin.”

Tứ Bảo lắc đầu nói: “Tung Sơn có bảy ngọn núi, Thiếu Lâm toạ trên ngọn núi chính, còn lại trên mấy ngọn kia cũng có không ít người ẩn tu, ta có một sư thúc kêu An Tĩnh Phong, là đại năng đương thời, linh căn đạt đến cấp độ tông sư, đang ẩn tu ở Thiếu Hoa Sơn, để ta tìm ông ấy tới.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, dường như đã thông suốt, liền hỏi: “Ngươi định gọi điện cho ông ta sao?”

“Gọi điện thoại không được, sư thúc ta tính tình kỳ quái, ta phải tự đi một chuyến,” Tứ Bảo suy nghĩ một lúc nói, “Từ đây đến Lạc Dương cũng không xa lắm, ta sẽ đi nhanh về nhanh, nhiều nhất là hai ba ngày sau sẽ về.

Diệp Thiếu Dương quan sát phố xá, nói: “Chúng ta sẽ cố gắng chống đỡ, ngươi phải tranh thủ thời gian, mau đi đi.”

Tứ Bảo "ừ" một tiếng, rồi đi nhanh xuống núi.

Nhìn bóng dáng hắn xa dần, Diệp Tiểu Manh có chút không yên tâm, nói: “Anh ta cứ như thế xông ra, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

“Với pháp lực của hắn, những con quỷ đó không làm gì được hắn đâu.” Diệp Thiếu Dương nói, “Lo cho chúng ta trước đã, phải nghĩ cách chống đỡ cho đến khi hắn quay lại.”

Diệp Tiểu Manh buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ thần tượng của lão tổ Diệp Pháp Thiện, sẽ không phóng thích ra cương khí nữa hay sao?”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, chỉ vào phía dưới những con lệ quỷ đang không ngừng nạp thải tử khí, nói: “Bọn chúng đang không ngừng phả ra tử khí, tạo áp lực cho kết giới. Nếu cứ như vậy, kết giới sẽ ngày càng bị thu nhỏ lại, đến khi không nhỏ hơn được nữa, khí tức trong ngoài mất cân bằng. Một khi Quỷ mẫu phát lực, sẽ dễ dàng phá nát kết giới. Nói cách khác, kết giới này chỉ có thể bảo hộ chúng ta nhất thời, dù tu bổ lại, cũng chỉ kéo dài thêm được một thời gian ngắn nữa thôi.”


( Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536