Chương 555
TÀ THẦN ĐƯƠNG LẬP
Tuy nhiên, bên trong sự uy vũ này, ẩn chứa một chút hung tợn nham hiểm cùng tà ác.
“Thì ra bộ dáng của Tà Thần lại cao lớn như vậy……” tiếng của Diệp Tiểu Manh vang lên bên tai.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói: “Đây chỉ là bộ dáng mà hắn mong muốn có được, Tà Thần sinh ra đã vô hình, không có hình dáng cụ thể.”
Đối diện Tà Thần đang tới gần, Diệp Thiếu Dương không chút do dự rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, tiến lên một bước, chỉ thẳng kiếm vào mặt đối thủ.
Thượng cổ Tà Thần, đối đầu với Thiên sư Đạo môn, cuộc chiến này chắc chắn sẽ xảy ra, chỉ là kết quả trận đấu ra sao, cả hai bên đều không nắm chắc.
Diệp Thiếu Dương không sử dụng bất cứ pháp thuật bình thường nào để thử đối thủ, trực tiếp dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, xông lên...đánh.
Đối mặt thế tấn công, Tà Thàn nâng tay phải lên, tay áo nhẹ bay, một cỗ tà khí cường đại phóng ra, đánh văng Long Tuyền Kiếm ra thật xa.
Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc, không chút chần chừ, một lần nữa tấn công. Uông Ngư tranh lên trước, hướng Tà Thần đánh tới, phi hổ trảo trong tay dao động qua lại giữa không trung, không ngừng hình thành đạo văn khí tức cường đại, bị phi hổ trảo cắt ra một mảng hình tam giác, đánh thẳng về phía Tà Thần.
“Chút tài cán cỏn con.” Tà Thần khoát tay một cái, tà khí bùng nổ ra ngoài, phá nát đạo văn, một cánh tay bất chợt vươn dài, chộp lấy Uông Ngư.
Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc, nhân cơ hội này, công kích phía bên kia của hắn.
Kết quả, Tà Thần nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chỉ tùy tiện hất tay một cái, hình thành một đạo kết giới bằng tà khí, chặn lại thế tấn công của hai người, còn tay kia vươn tới trước mặt Uông Ngư, tay áo mở to chụp xuống đầu hắn.
Một trận quỷ khóc ma gào, từ trong tay áo đen như mực của hắn phát ra.
Đột nhiên, một đôi tay quỷ móng vuốt sắc nhọn từ trong thò ra, xé tan phi hổ trảo, đâm thẳng vào mặt Uông Ngư.
“Cẩn thận đó!”
Diệp Thiếu Dương rút ra dây Câu Hồn, lăng không đánh tới, đôi tay quỷ kia lập tức xoay ra bắt lấy dây Câu Hồn, một cỗ quỷ lực bao trùm bên trên.
Dây Câu Hồn chấn động kịch liệt, dường như muốn tuột ra khỏi tay.
Diệp Thiếu Dương vô cùng sửng sốt, tay trái nhanh chóng kết ấn, điểm lên trên dây Câu Hồn, kích phát linh lực của nó, kéo con quỷ từ trong ống tay áo đen ngòm kia ra ngoài, là một quỷ hồn, cả người tràn ngập một tầng quỷ khí màu đỏ.
Là cấp bậc Lệ quỷ!
Diệp Thiếu Dương tim đập thình thịch, Tà Thần thực sự đã mạnh tới cực điểm, ngang nhiên sai khiến cả quỷ hồn có cấp bậc lệ quỷ!
“Á…á…” Quỷ hồn không cam lòng chịu trói, ra sức giãy giụa.
Diệp Thiếu Dương chăm chú quan sát, bất chợt giật mình kinh hãi, quỷ hồn này mang gương mặt của.... Tưởng Kiến Hoa.
Ngẩn người ra một lúc mới hiểu rõ mọi chuyện: Đây mới là Tưởng Kiến Hoa thật sự!
Tà Thần giết chết Tưởng Kiến Hoa, hơn nữa lại khống chế vong hồn của hắn, bắt hắn phải làm quỷ dịch cho mình.
Diệp Thiếu Dương lần thứ hai phát lực tấn công, hy vọng có thể đoạt lấy quỷ hồn của Tưởng Kiến Hoa.
“Chạy ư, đừng có hòng.” Tà Thần nhẹ giọng nói, đột nhiên tay áo xoay tròn, hình thành lực xoắn, quấn lấy hai chân quỷ hồn, kéo ngược trở lại.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhảy lên, Long Tuyền Kiếm trong tay giống như một đạo bạch quang, chém đứt tay áo ra làm hai mảnh, sau đó kéo dây Câu Hồn, lôi quỷ hồn của Tưởng Kiến Hoa về phía mình. Đúng lúc này, một bàn tay rất to từ chỗ tay áo vừa bị chặt đứt thò ra, dùng lực mạnh tựa vạn quân, tóm lấy quỷ hồn.
Dường như đã chán với việc tranh giành cùng người khác, bàn tay khổng lồ không kéo quỷ hồn trở về, mà bóp nhẹ một cái, Tưởng Kiến Hoa phát ra một tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó hồn bay phách tán, biến thành tinh phách……
Tà Thần cười nhạt, phất phất tay áo vừa bị Diệp Thiếu Dương chém đứt, từ bên trong bất ngờ phóng ra một lượng lớn hắc khí, lan tràn ra bên ngoài, hình thành một đám mây đen cực lớn, bao kín mấy người Diệp Thiếu Dương bên trong.
Trong bóng tối mênh mông, Diệp Thiếu Dương chỉ nhìn thấy một thân ảnh thật lớn, đang từ phía đối diện đi tới, thân hình lực lưỡng, toả ra quầng sáng nhàn nhạt giống như thần quang.
“Mạt pháp thời đại, tà thần đương lập, quỷ yêu đồng thể, diệc bộ diệc xu"
Tà Thần cất tiếng niệm, thanh âm uy nghiêm, hai tay không ngừng khuấy động, hội tụ tà linh chi lực cực đại, hướng mấy người Diệp Thiếu Dương đánh ra hết đợt này tới đợt khác.
“Mọi người cùng lên đi!” Diệp Thiếu Dương hét to một tiếng, bảo kiếm từ trong đám mây đen khủng bố kia chém toạc một khe, lao vụt ra ngoài, Diệp Thiếu Dương giơ tay đón đầu tiếp được bảo kiếm. Phía bên kia, Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo cũng cầm pháp khí đánh ra, đột phá kết giới. Uông Ngư với Dưa Dưa cũng không nhàn rỗi, từ một hướng khác xông tới.
Lúc này, căn bản chẳng có chiến thuật gì cả, chỉ là tất cả cùng nhau xông lên, mỗi người đều trổ hết tuyệt chiêu của mình....chính là lấy cứng chọi cứng.
Duy chỉ có Nhạc Hằng, vẫn lạnh lùng nhìn cuộc chiến diễn ra, không hề nhúc nhích.
Đối mặt với sự tấn công của mấy cao thủ pháp thuật, Ta Thần không chút khách khí, vừa khuấy động hai tay phản kích, vừa cười lạnh, động tác rất thuần thục.
Mấy người Diệp Thiếu Dương bên này, càng đánh càng hãi: Phe mình nhiều cao thủ cùng nhau xông lên như vậy, thế mà vẫn không thể tiếp cận được Tà Thần. Một tên Tà Thần mạnh thế này, thật khiến người khác không thể tin nổi.
“Diệp Thiếu Dương, bây giờ, ngươi đã thấy rõ thực lực của ta chưa?” Tà Thần vừa phản kích, vừa lạnh lùng cười.
Diệp Thiếu Dương không thèm trả lời, vung Long Tuyền Kiếm, tiếp tục chủ động tấn công.
Thực ta trong lúc Tà Thần điềm nhiên ứng phó từng đợt tấn công, hắn đã sớm nghĩ tới cách giải quyết đám người đang vây đánh mình, từng tên một. Tuy nhiên hắn còn ngại Diệp Thiếu Dương chủ động tấn công với cường độ gấp sáu lần người khác, cứ liên tục như vậy, làm cho hắn căn bản không kịp trở tay, đối phó những người còn lại.
Tà Thần trong lòng cảm khái không thôi, vì thế hơi bị cảm xúc tức giận chi phối, trường bào đang mặc đón gió phần phật, như có gió lộng bên trong, còn có vô số cánh tay từ bên trong chới với, như muốn xé áo mà ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng quỷ khóc ma gào đã vang lên không ngừng bên tai.
“Các ngươi cho rằng, người nhiều là có thể thắng ta sao?” Tà Thần lạnh lùng nói, bất ngờ nắm lấy vạt áo, dùng sức xé toạc.
“A……”
Mấy người Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cảnh tượng cực kỳ chấn động đang diễn ra trước mắt: Không thể ngờ được, bên trong trường bào của Tà Thần, lại cất giấu vô số oán hồn lệ quỷ!
Sau khi trường bào bị xé toang, bọn chúng như mất đi sự trói buộc, mang theo oán khí của mình, tản ra xung quanh mấy người bọn họ, điên cuồng tấn công.
“Để tôi đối phó với lũ lệ quỷ đó, mấy người cứ tiếp tục vây đánh hắn!”
Dứt lời, Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, lấy từ trong ba lô ra Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, lăng không phóng ra ngoài.
“Nhất niệm thần uy, thiên lôi cổn động, cương phong sạ khởi, hỏa vũ đâu chuyển, cấp cấp như luật lệnh!”
Lưu tinh hoả vũ, thi nhau rơi xuống, mới đó đã đánh chết vô số quỷ hồn tu vi yếu kém, còn lũ quỷ hồn tu vi mạnh hơn thì cố gắng đột phá tập kích của lưu hoả, tháo chạy tán loạn.
Tuy chúng tu vi thấp, nhưng số lượng rất đông, từng này quỷ hồn, một khi tách ra riêng lẻ, thực sự rất khó thu phục.
Do đó, Diệp Thiếu Dương lấy ra pháp bảo Tỳ Hưu Ấn, miệng lầm rầm niệm:
"Minh minh Tỳ Hưu Ấn, nhất trấn thiên ôn lộ, nhị trấn địa ôn môn, tam trấn nhân hữu lộ, tứ trấn quỷ vô môn, thiên la địa võng bất dung tình, thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh!”
Trong nháy mắt, Tỳ Hưu Ấn đã phóng đại, giống như một ngọn núi, từ từ đè xuống.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment