Chương 553-554
TÀ THẦN THÌ RA LÀ HẮN
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới việc gì, quay đầu lại, tìm kiếm Lão Quách, hỏi: “Sư huynh, ta nhớ rõ lúc đó sư phụ bảo ta về nhà, chính là vì Anh Sát rời núi, đúng không?”
Lão Quách gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lại hỏi: “Sao sư phụ biết được Anh Sát rời núi, theo tình huống trước mắt, không thể nào là trùng hợp a.”
Lão Quách không để bụng, nói: “Sư phụ liệu sự như thần, biết trước chuyện này thì sao.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt : sư huynh thật là... toàn nói câu vô nghĩa.
Diệp Tiểu Manh đang tập trung suy nghĩ vấn đề trước mắt, nhìn thân thể bị lửa thiêu của Anh Sát, lẩm bẩm nói: “Không ngờ, chúng ta cứ tưởng hắn là Tà Thần, thế mà lại là một con thi sát……”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Tà Thần là Tà Thần, thi sát là thi sát.”
Diệp Tiểu Manh ngẩn ra, những người khác cũng đều ngơ ngác.
“Chẳng lẽ…… có một tên Tà Thần khác ư ?” Diệp Tiểu Manh ngơ ngác nói.
“Đương nhiên là có,” ánh mắt Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua mọi người một lượt, nói: “Nó chỉ là kẻ thế thân, bị Tà Thần đẩy ra chết thay. Nói cách khác, Tà Thần dùng nó để kiểm nghiệm thực lực của chúng ta, là một khối đá thử vàng. Thi sát dù sao cũng là một loại quỷ thi, tu vi có mạnh tới đâu, cũng không thể trở thành Tà Thần.”
Vừa mới dứt lời, Nhạc Hằng đang đứng bên ngoài bỗng đi tới, lãnh đạm nói: “Vừa rồi, trong lúc các người đang đấu pháp, ta cảm giác được có thứ gì kỳ quái dị động, giống như có người muốn tập kích các ngươi từ phía sau, lúc đó ta nghĩ sẽ phản kích, nhưng nó đột ngột biến mất, cho nên ta không ra tay.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, cười nói: “Có biết vì sao ta không để tâm đến phía sau không, vì một khi có ngươi ở đây, sẽ chẳng ai dám ra tay đánh lén ta, giả sử nếu ngươi cản không được, thì ta cũng tuyệt đối có đủ thời gian để chạy trốn.”
Tiểu Mã nghe thế, nhịn không được xen vào một câu: “Cậu nói nhiều như vậy, nào là 'đá thử vàng', rồi lại 'kẻ chết thay', rốt cuộc ai mới là Tà Thần, hắn đang ở đâu?”
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, bình đạm cười, nói: “Thì là kẻ đã tố cáo với tôi, con thi sát này là Tà Thần?”
Mọi người ngây ra, quay sang nhìn nhau, sau đó, ánh mắt bắt đầu tập trung về phía Tưởng Kiến Hoa .
Lúc đầu, Tưởng Kiến Hoa không để ý, nhưng sau thấy càng ngày càng có nhiều người nhìn mình, cuối cùng hắn cũng ý thức được có điều gì đó không đúng, gãi gãi đầu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Lẽ nào lại thế a, Diệp Thiếu Dương, cậu giải thích giúp tôi một chút đi, đừng có một hồi lại biến tôi thành Tà Thần đấy.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, cười nói: “Ta giải thích ư....không bằng ngươi tự mình nói ra thì hơn.”
Tưởng Kiến Hoa đang cười bỗng nhiên ngưng bặt, nghiêm mặt nói: “Cậu có ý gì, nghi ngờ tôi hả?”
Vừa nghe hắn nói những lời này, mấy người Nhuế Lãnh Ngọc lập tức tiến lên, vây xung quanh hắn, làm ra tư thế phòng ngự.
Diệp Thiếu Dương nhìn Tưởng Kiến Hoa, đem tất cả những gì mình đã vắt óc suy luận nói ra với hắn:
“Từ ngày đầu tiên gặp được ngươi, ta đã cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước chúng ta căn bản chưa gặp qua ngươi bao giờ, cũng không thấy bất kỳ kẻ nào điều tra Ngô lão thái với Diệp Thu Linh. Một cảnh sát bình thường như ngươi, không hề biết pháp thuật, thì làm sao có thể phát hiện cô ta có vấn đề, lại còn đột nhiên muốn cùng chúng ta hợp tác. Tuy ngươi đã tìm được cách giải thích khá hợp lý, nhưng chuyện này đối với bản thân ta, dường như có vẻ quá bất ngờ. Ngươi thấy thế nào?”
Tưởng Kiến Hoa cau mày, không chờ hắn kịp mở miệng, Diệp Thiếu Dương đã nói tiếp:
"Sau đó ngươi tỏ ra rất bình thản, lúc gần lúc xa, điều này chứng tỏ mục đích ngươi tiếp cận ta, chính là muốn thăm dò ta. Về sau ngươi thấy thân phận cảnh sát của mình không được tiện lợi, cho nên mới sai thi sát giả mạo Vương đại thiện nhân.... Dựa vào tu vi của ngươi, ta đoán ngươi nhất định là lão đại của nó. Mới đầu, các ngươi không nghĩ ta sẽ nghi ngờ nên còn giả bộ thổi linh phù trước mặt ta……
Đó là vì các ngươi quá lo lắng, muốn làm ta yên tâm, hơn nữa còn muốn kiểm tra một chút thực lực của bọn ta. Tóm lại, ngươi đã cố tình đẩy thi sát đến trước mặt ta, làm ta tin rằng mọi chuyện đều là kế hoạch của nó.”
Nghe Diệp Thiếu Dương tung hứng đề tài, sắc mặt Tưởng Kiến Hoa có chút ngưng trọng.
“Diệp Thiếu Dương, tôi không biết vì sao cậu lại nghi ngờ tôi……” Tưởng Kiến Hoa giơ hai tay ra, tỏ vẻ oan ức nói.
Diệp Thiếu Dương thò tay vào trong ba lô, lấy ra một vật bằng gốm sứ, Diệp Tiểu Manh vừa thấy đã kêu lên: “Là thần tượng mà Ngô lão thái cung phụng!”
Diệp Thiếu Dương đưa thần tượng đến trước mặt Tưởng Kiến Hoa nói: “Đây là thần tượng của Tà Thần, do quỷ bà kia cung phụng, thần tượng cùng thần chủ thông linh, ngươi có dám nhỏ một giọt máu của mình vào đây, để xem bộ dáng của ngươi có xuất hiện trên thần tượng này hay không?”
Tưởng Kiến Hoa không hề nhúc nhích.
Nhuế Lãnh Ngọc một lần nữa lôi ra súng diệt hồn, nhắm thẳng vào hắn, bên cạnh vẻ lạnh lùng là một sự khẩn trương cùng cảm giác hưng phấn. Tà Thần!.....Ta chưa từng đối phó đối thủ nào lợi hại như ngươi vậy!
Diệp Thiếu Dương cười cười, quăng thần tượng lăn lông lốc trên mặt đất, vỗ vỗ tay, nhìn Tưởng Kiến Hoa nói: “Nếu không phải ta vội đi đối phó Quỷ Mẫu, lo ngươi sẽ bất ngờ tập kích, cùng Quỷ Mẫu hợp sức đánh lại ta.......thì ta cũng không định vạch trần ngươi nhanh đến thế. Ta nghĩ, ngươi cũng đang chờ trận chiến đó, cùng Quỷ Mẫu phối hợp động thủ, tiêu diệt ta, đúng không?”
Tưởng Kiến Hoa cau mày nhìn hắn, có chút phẫn nộ, nói: “Diệp Thiếu Dương, cậu nghi ngờ tôi cũng phải có lý do chứ?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Đã đến nước này, ngươi cũng không cần phải giả bộ nữa, ngươi muốn chứng cứ chứ gì, được thôi.” Diệp Thiếu Dương móc từ trong đai lưng ra một tấm linh phù, một đầu đã biến đen.
“Đây là tấm linh phù ngày đó, tôi đã đưa cho các người ……” xoay người gọi Tiểu Mã tới, đưa linh phù cho cậu ta, nói: “Cậu thổi thử xem sao.”
Tiểu Mã ngơ ngác nhìn hắn, tỏ vẻ khó hiểu.
“Bảo cậu thổi thì cứ thổi!”
Tiểu Mã không biết nói gì hơn, đành phải đưa linh phù tới gần miệng, liên tiếp thổi ra vài hơi, chẳng hề có phản ứng, bực bội nói: “Sao lại thổi không được, có phải là do âm khí đã tan hết hay không?”
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt nói: “Tấm phù này, từ trước tới giờ, chưa từng có âm khí.”
Câu nói này của hắn làm cho mọi người vừa bất ngờ vừa trở nên bực bội, cả Tưởng Kiến Hoa cũng cau mày nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương bổ sung: “Mọi người đều bị tôi gạt, cái này không phải là Âm dương phù gì cả, chỉ là một tấm phù bình thường, căn bản là thổi không được!”
Mọi người kinh hãi, Diệp Tiểu Manh là người đầu tiên nói lên nghi vấn của mình: “Không phải chứ...vậy làm sao mà chúng ta đều thổi được ?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Các người thổi được là do tôi âm thầm làm phép từ xa, lần lượt làm cho lửa cháy lên....các người vẫn chưa hiểu sao, tôi làm như vậy, là để cho Tà Thần tin rằng, tấm phù này phải dùng dương khí thổi. Tà Thần không có dương khí, đương nhiên hắn sẽ phải tìm cách làm cháy linh phù, tạo ra ngọn lửa giống như người khác. Vì thế, mỗi khi có người tiếp cận linh phù thổi khí, tôi đều dùng phép thuật tác động chậm hơn hai giây.”
Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương đưa tay chỉ thẳng về phía Tưởng Kiến Hoa, “Tuy nhiên khi tới lượt ngươi cùng Vương đại thiện nhân, ta đã không làm phép lên tấm phù. Đừng có nói với ta, các ngươi thật sự dùng dương khí để thổi tấm phù đó nha...nếu không, ngươi thử thổi lại một lần nữa cho ta coi?”
Chỉ mấy giây sau đó, mọi người đã phục hồi tinh thần, đối với việc này đã hiểu rõ: Thì ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Diệp Thiếu Dương!
Trên mặt Tưởng Kiến Hoa, vẻ ngây thơ vô tội dần biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng tàn khốc, hướng về phía Diệp Thiếu Dương cười, nói: “Ta thật bái phục ngươi, Diệp Thiếu Dương, chỉ dùng một tấm phù hoàn toàn vô dụng, đã thử ra được hai đối thủ thực sự. Chiêu này của ngươi rất là cao minh! Có điều, ta không hiểu, vì sao lúc đó ngươi không vạch trần bọn ta ?”
Hắn quả nhiên…… Chính là Tà thần!
Mọi người nhanh chóng tản ra, những người có thực lực yếu lùi ra xa hơn. Nhuế Lãnh Ngọc, Uông Ngư, Nhạc Hằng cùng Dưa Dưa, từ bốn phía quây lấy hắn, chuẩn bị tư thế sẵn sàng tiến công.
Vẻ mặt mọi người đều rất ngưng trọng, tuy đây là lần đầu tiên đối mặt với Tà Thần, trước giờ chưa từng giao thủ, nhưng ai cũng biết, gia hỏa này thực lực vượt xa thi sát rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương không vội vàng động thủ, chậm rãi lắc đầu, nói: “Lúc dùng linh phù kiểm nghiệm, nếu kết quả chỉ có mình ngươi, ta sẽ động thủ ngay lập tức, nhưng... kết quả lại cho thấy, ngươi có đến hai người, lúc ấy ta cũng vô cùng ngạc nhiên, vì muốn biết rõ hai ngươi rốt cuộc có quan hệ gì, nên ta đã không tùy tiện hạ thủ.”
Nghĩ một lúc, nói: “Việc xảy ra hôm nay, có phải là nước cờ 'thí tốt giữ xe' của ngươi hay không?”
Tưởng Kiến Hoa chậm rãi lắc đầu: “Thi sát, chỉ là nước cờ ta dùng để mê hoặc ngươi, hiện tại đã vô dụng, ta vốn định dùng nó để thăm dò thực lực của mấy người các ngươi, sau đó mới quyết định hành động thế nào.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ta đoán không sai, nó đến dựa dẫm ngươi cũng khá lâu rồi, ngươi đối với nó như vậy, không sợ nó rũ bỏ ngươi giữa lúc dầu sôi lửa bỏng hay sao?”
Tưởng Kiến Hoa nói: “Nếu nó không phục tùng, ta sẽ giết nó. Đương nhiên, nó cũng không thể ngờ, bản thân cuối cùng lại phải chết, lúc nó nhận ra được mọi chuyện, muốn khai ta ra, đã không còn cơ hội nữa rồi....”
Diệp Thiếu Dương vẫn đang suy tính nên chưa động thủ, nhìn thẳng vào hắn nói: “Ta đã nói cho ngươi nhiều chuyện như vậy, ngược lại, ngươi có thể trả lời ta mấy vấn đề hay không?..” Không đợi hắn kịp phản ứng, đã hỏi: “Lưu lão thái chế tạo ra Hoàng Kim Nhục, là để cung cấp cho ngươi?”
Tưởng Kiến Hoa nói: “Thật không tồi, trước khi ngươi tới đây, ta chủ yếu ăn cái này để tu luyện, kẻ thù của ngươi - con thi sát kia, chính là bị ta dùng Hoàng Kim Nhục dụ dỗ.”
Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: “Quái vật gây hạn hán, cũng là do ngươi tạo ra?”
Tưởng Kiến Hoa gật đầu, “Ta phải làm thế để dụ ngươi lộ diện, tạo ra đến hai con quái vật gây hạn hán, là để thử thực lực của ngươi, xem có ra cái gì không.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, “Ngươi dụ ta tới làm gì?”
Tưởng Kiến Hoa cười, “Sao ngươi không hỏi lại lịch của ta thế nào trước đã?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Không cần thiết, chỉ cần biết ngươi là Tà Thần đã đủ rồi, những cái khác ta không muốn biết.”
“Có đạo lý,” Tưởng Kiến Hoa gật đầu, nói, “Bất quá, ta có thể nói cho ngươi biết, ta sinh ra từ thời thượng cổ, đến từ Quỷ Vực.”
Quỷ Vực!...Diệp Thiếu Dương cùng Dưa Dưa giật mình nhìn nhau, đều nghĩ tới một nơi: Thái Âm Sơn. Chẳng lẽ Tà Thần này cũng tới từ Thái Âm Sơn?
“Mấy chục năm trước, ta phụng mệnh đi tới nhân gian, tìm kiếm Âm Dương Thư đã bị thất lạc, khi tìm tới đây, ta đã ra sức bổ núi phạt non, tìm được Thanh Thiên Quan……”
Nghe đến đó, Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh nhìn nhau, rốt cuộc đã hiểu, thì ra Lưỡng Giới Soen tách ra không phải ngẫu nhiên, mà do Tà Thần làm ra.
“Âm Dương Thư trên tay thần tượng Diệp Pháp Thiện có cấm chế, muốn mở được nó phải có Thiên sư huyết của hậu nhân Diệp gia. Ta đã âm thầm điều tra, xác định chỉ có ngươi mơi có thể làm được. Tuy nhiên lúc đó ngươi đã lên Mao Sơn, dù ta có tu vi mạnh tới đâu cũng không dám lên Mao Sơn cướp người...vì thế ta chỉ có thể chờ ngươi rời núi.
Sau khi biết được ngươi xuất sư xuống núi, để dụ ngươi về nhà, ta đã tạo ra hai con quái vật gây hạn hán, biến nó thành sự kiện kỳ quái, sau đó trà trộn vào bên cạnh ngươi, hướng ngươi đi tìm thần tượng Diệp Pháp Thiện……”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy, trong lòng chợt hiểu ra, hắn đã sớm biết mình phát hiện có Tà Thần bên cạnh, nhưng vẫn không ra tay với mình, thì ra chẳng phải điều gì ngăn trở, mà là…… hắn muốn đoạt được Âm Dương Thư.
“Nếu không phải vì Âm Dương Thư, Diệp Thiếu Dương, ta đã sớm ra tay giết chết ngươi rồi.” Tà Thần lạnh lùng nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta tin, ngươi ẩn thân trong bóng tối, đã có rất nhiều cơ hội đánh lén ta.”
Tà Thần cười nói: “Ngươi tự tin gớm nhỉ... chẳng lẽ ngươi cảm thấy một chọi một, có thể đấu với ta ư?”
“Đấu không lại.” Diệp Thiếu Dương không cần nghĩ đã trả lời, “Nhưng dù đánh không lại, ta cũng sẽ không trốn chạy. Nói để ngươi biết, Thiên sư không phải dễ giết như vậy đâu.”
Tà Thần nói: “Giây phút ngươi lấy được Âm Dương Thư, ta đã định cùng thi sát đánh lén ngươi, cướp đoạt Thạch Thư... Nhưng bản thân ta cũng không ngờ, thần tượng lại đột nhiên phóng ra cương khí cường đại đến vậy, đẩy lui ta ra xa, còn thi sát thì bị thương... làm mất đi cơ hội hiếm có.”
Diệp Tiểu Manh nghe vậy, lẩm bẩm nói: “Thì ra máu đó là của thi sát, nó có tu vi thấp hơn, chẳng trách……”
Tà Thần thở dài nói: “Đáng tiếc, lại bỏ lỡ cơ hội tốt hiếm có như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nói: “ Sau đó, Âm Dương Thư vẫn luôn ở bên ta, sao ngươi không ra tay?”
Tà Thàn nói: “Không có mười phần chắc chắn, ta không dám ra tay, bởi vì thời cơ.... chỉ có một lần.”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ ...chính là đạo lý này: Âm Dương Thư từ khi bị mình lấy được, vẫn luôn coi là báu vật mang theo bên người. Hắn rất muốn cướp đoạt, nhưng không chắc có thể thành công. Một khi thất bại, bị mình phát giác, sẽ tuyệt đối không cho hắn cơ hội tiếp cận lần thứ hai.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Tà Thần, nói: “Đối với ngươi, thế nào mới gọi là cơ hội?”
Tà Thần trầm mặc mấy giây, nói: "Là trong lúc ngươi cùng Quỷ Mẫu giao chiến, từ sau lưng đánh ngươi một đòn chí mạng.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, xem ra, mình đã đoán đúng: quả nhiên hắn đang chờ mình đánh nhau với Quỷ Mẫu...may mắn thay, hiện tại đã vạch trần được thân phận của hắn, bằng không có chết cũng không biết vì sao mà chết!
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, cho tới bây giờ, dường như mọi bí ẩn đều đã được giải đáp. Tuy còn có một số chi tiết vẫn chưa rõ ràng, nhưng đã không thành vấn đề. Dù sao tất cả âm mưu này, đều xuất phát từ Quỷ Mẫu và Tà Thần...bọn chúng chính là đối thủ trước mắt của mình!
Diệp Thiếu Dương nhìn Tà Thần, nói: “Có thể cho ta biết, ai đã sai ngươi tới đoạt Âm Dương Thư hay không?”
Tà Thần cười nói: “Đi đâu mà vội, Diệp Thiếu Dương, lần sau gặp mặt, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ý ngươi là gì …… Còn muốn chạy hả?” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn.
Tà Thần cười lạnh, chậm rãi nói: “Ngươi cho rằng, ta đi không được sao?”
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, nói: “Không nói nhiều, ra tay đi.”
Tà Thần mỉm cười, cất bước đi về phía Diệp Thiếu Dương, thân hình cũng trở nên cao lớn hơn, toàn thân quần áo da thịt cùng nhau rơi xuống, thay hình đổi dạng, biến thành một nam tử mặc trường bào bằng lụa, cao chừng hai mét, mặt mũi nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, có góc có cạnh, đường cong rõ ràng, trông uy vũ vô cùng, như là một vị tướng quân.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment