Chương 552
HUYẾT MA NHÃN
Đứa trẻ này có bộ dáng tương tự hình ảnh đã thấy trong chậu máu: Da mặt nhăn nheo, nhìn qua giống như bị lão hoá, trên người mặc một cái yếm đỏ, hai mắt chỉ có tròng trắng, không có con ngươi, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm giác được, nó đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.
Trên mặt nó có ba vết máu. Diệp Thiếu Dương vừa thấy được, hít vào một hơi: Cấp bậc của thi sát sẽ căn cứ theo vết máu ở trên mặt để phân loại, ba vết máu có nghĩa, nó là tam đoạn thi sát, tu vi cực mạnh.
“Quả nhiên là ngươi.” Diệp Thiếu Dương cau mày nhìn nó, trầm giọng nói. Mười mấy năm trước, khi mình còn nhỏ đã coi nó là kẻ thù, thầm nhủ nếu một ngày tìm được, sẽ tiêu diệt nó, hôm nay cuối cùng cũng tương ngộ, đương nhiên không thể để nó chạy thoát.
“Diệp Thiếu Dương……” Đứa trẻ khẽ nhếch mép, phát ra một âm thanh tràn đầy oán hận, miệng không có răng, mà chỉ có một tròng mắt màu vàng, theo miệng mở ra, kèm theo nước dãi màu vàng, ròng ròng chảy xuống.
Nếu đã gặp được, không cần phải nói nhiều. Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn mọi người, nói: “Tứ Bảo lại đây, Nhạc Hằng canh bên ngoài.”
Nhạc Hằng cau mày nhìn hắn, thoáng tỏ ra buồn bực nhưng vẫn làm theo.
“Vạn nhất hắn có đồng lõa, ngươi phải chú ý.” Diệp Thiếu Dương nói
Nhạc Hằng vẫn tỏ ra khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, cứ đứng sừng sững bất động tại chỗ, tập trung cảm nhận khí tức biến hoá xung quanh.
Anh Sát kia tuy có tu vi, nhưng mắt thấy Diệp Thiếu Dương kéo theo Tứ Bảo, Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư, còn có Dưa Dưa cùng nhau tiến lên, biết mình không phải đối thủ, lập tức rống lên một tiếng quái dị, bay nhanh về phía cửa hòng chốn thoát.
Diệp Thiếu Dương phất tay, đánh ra bốn tấm linh phù, bay đến trước mặt Anh Sát. Anh Sát phun ra một ngụm sát khí màu đỏ, ăn mòn linh phù.
Diệp Thiếu Dương lập tức vung dây Câu Hồn, đánh tới.
Anh Sát toả ra quanh thân mình cường đại sát khí, hình thành một đạo kết giới, dây Câu Hồn không cách nào tới gần. Anh Sát dựa vào sát khí bám trên người, cùng Diệp Thiếu Dương đấu một trận quyết liệt.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng không nhàn rỗi, lấy ra Toái Hồn Trượng, tiến lên, phối hợp với Diệp Thiếu Dương, cùng nhau đánh, sau đó Uông Ngư cũng nhập cuộc.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất thủ, cầm phi hổ trảo trong tay, quấn lấy cổ Anh Sát, kéo ra ngoài.
“Hừm!....Diệp Thiếu Dương!” Anh Sát kêu rống lên, “Ngươi có dám cùng ta một chọi một không!”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Ngươi có bị teo não không vậy, hiện tại bọn ta người đông thế mạnh, không tranh thủ đánh hội đồng, mà lại một mình đấu với ngươi, ta bị thần kinh à?”
Anh Sát cũng biết chuyện này không thể nào, chống cự một hồi, kết giới bên ngoài cơ thể ngày càng rách nát, bên trong thất khiếu chảy máu màu xanh.
“Á...á....!” Nó bỗng nhiên kêu to một tiếng, sát khí trong cơ thể bùng nổ, kịch liệt đánh bay mấy người Diệp Thiếu Dương ra ngoài, rồi vội vàng lao ra cửa phòng, đột nhiên, một vật hình cái chén bay tới, toả ra một vòng kim quang, đem Anh Sát ép xuống phía dưới.
Là Kim Văn Bát Vu của Tứ Bảo.
“Đại uy thiên long, thế tôn địa tàng, bàn nhược chư phật, bàn nhược ba ma không!" Tứ Bảo kết thủ ấn Phật gia, Kim Bát toả ra kim quang, bak trùm lên Anh Sát, tựa hồ muốn nhốt nó ở bên trong.
Anh Sát quỳ rạp trên mặt đất, thân hình run rẩy, toàn thân vỡ nát, quỷ huyết chảy ra, hóa thành sát khí, nhè nhẹ bay về phía trước, đối kháng với thần uy của Kim Bát.
Kim Bát kịch liệt rung lên.
“Lợi hại như vậy sao?” Tứ Bảo khiếp sợ, đi lên vài bước, hai tay ấn vào đáy bát,
không ngừng vẽ Pháp ấn bên trên, dùng sức đẩy ra phía trước.
Nếu chỉ có mình Tứ Bảo, hay thậm chí cả Diệp Thiếu Dương, chưa chắc đã phải đối thủ của Anh Sát, ít nhất nó cũng có thể toàn mạng trở ra...Tuy nhiên, kẻ thù của nó còn có Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư, rồi cả một con quỷ tu vi không hề kém nó - Dưa Dưa, kết cục chỉ có một mà thôi…là bi kịch!
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Uông Ngư phối hợp rất ăn ý, Uông Ngư tung phi hổ trảo quấn lấy nó cổ, vòng vài vòng, bó thật chặt, Nhuế Lãnh Ngọc dùng Toái Hồn Trượng, không chút khách khí liên tục đánh vào đầu Anh Sát.
Toái Hồn Trượng đúng là pháp khí hiếm thấy, đánh lên người bọn quỷ quái cấp bậc dưới lệ quỷ, chỉ cần một cái là sẽ tan thành mây khói. Khi đánh lên gáy Anh Sát, dù mỗi cú đều làm cho một tầng sát khí trở nên xơ xác, nhưng đánh đến hơn mười nhát rồi mà Anh Sát vẫn không bị làm sao, Nhuế Lãnh Ngọc không khỏi ngơ ngẩn, con Anh Sát này, giỏi chịu đòn như vậy sao ?
“Với cấp bậc của nó, bên ngoài cơ thể có sát khí hộ thể, giống như như mình đồng da sắt vậy,” Diệp Thiếu Dương, nói: “Phải đánh vào điểm yếu của nó, cứ để tôi!”
Một bước vọt tới trước mặt Anh Sát, Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Đúc Mẫu, dùng sức cạy miệng, nhét vào trong mồm nó.
Một tròng mắt màu vàng lập tức xuất hiện.
“Diệp Thiếu Dương……” Anh Sát run rẩy, muốn giãy giụa, nhưng bị Tứ Bảo cùng Uông Ngư hai người hợp lực đè xuống, không thể động đậy, mắt thấy không được.
Tuy nhiên, khi mắt của Diệp Thiếu Dương để sát vào tròng mắt màu vàng kia, đồng tử của nó co lại, đột nhiên bắn ra một đạo sát khí, Diệp Thiếu Dương lúc ấy ngay chính diện, không kịp tránh, đành phải hai tay kết thành Khai Dung Ấn, chặn sát khí, sau đó phóng lực tiễu trừ, quá trình này làm cho hắn không ngừng chảy mồ hôi.
“Thật là thâm hiểm a!” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, không để cho nó có cơ hội phản kích, đem Mao Sơn Diệt Linh Đinh dùng sức cắm vào giữa tròng mắt màu vàng.
Tròng mắt này tên Huyết Ma Nhãn, là mệnh môn của Anh Sát.
Mỗi con thi sát đều có một thứ như vậy trên người, nhưng vị trí không giống nhau, có thể trong hốc mắt, có thể ở lòng bàn tay, lòng bàn chân, hoặc bất kỳ chỗ nào trên thân thể. Giới pháp thuật có câu nói "dục sát thi sát, tiên tầm ma nhãn" - ý nói muốn giết thi sát phải tìm được ma nhãn trước.
Với Diệp Thiếu Dương, đây thực sự là một sự trùng hợp, thông qua ký ức trước khi chết của Vương Thanh Phong thật sự, trực tiếp thấy rõ vị trí Huyết Ma Nhãn của Anh Sát, bằng không, phe mình tuy thực lực chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng còn phải chiến đấu lâu dài, sao có thể nhẹ nhàng như vậy…… Đã kết thúc.
Sau khi Huyết Ma Nhãn bị đâm thủng, một bãi chất lỏng như axit phun ra, Anh Sát phát ra một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, toàn thân run rẩy, tay chân khua loạn xạ, giống như muốn bắt lấy cái gì, chất lỏng từ bên trong chảy ra ngày càng nhiều, thân thể nó mau chóng mềm nhũn.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, thấy chỉ còn lại bộ da của Anh Sát, trong lòng hiểu ra, việc đã làm vướng bận tâm trí mình mười mấy năm qua, gia hoả luôn làm mình lo lắng, rốt cuộc…… đã chết ngay trước mặt mình.
Trận chiến thắng được một cách nhẹ nhàng, chủ yếu là nhờ người đông thế mạnh, nếu liều mạng đơn đả độc đấu với con Anh Sât có tu vi thâm sâu như nó, chắc gì đã thành công, có khi còn...thôi vậy!
Cho dù thế nào, đối thủ của mình rốt cuộc cũng bớt đi một tên.
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng thở phào, vẽ một tấm Địa hỏa phù, ném xuống thi thể mềm nhũn của Anh Sát, thiêu huỷ.
Mọi người lập tức tới gần quan sát.
Diệp Tiểu Manh mở miệng đầu tiên, hỏi: “Sao nó lại muốn giả làm Vương đại thiện nhân?”
“Vì muốn bắt gọn chúng ta,” Diệp Thiếu Dương nhìn ngọn lửa bập bùng thiêu đốt, nói, “Căn cứ theo thi thể của Vương Thanh Phong, có thể đoán được, hắn mới tử vong cách đây không lâu, có lẽ là sau khi tôi quay về thôn , nó giết chết Vương Thanh Phong, sau đó lợi dụng huyết tinh khí của hắn để ngụy trang, khiến tôi không thể phát hiện……”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment