Chương 551

 BAO VÂY TRUY GIẾT ANH SÁT

Diệp Thiếu Dương dí sát mặt vào chậu nước, đột nhiên, hình ảnh “Vương Thanh Phong” trong đó bỗng quay đầu, hai con ngươi đỏ như máu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, cùng lúc đó, một bàn ta nhanh như cắt thò ra, xuyên qua mặt nước, nắm lấy yết hầu Diệp Thiếu Dương, dùng sức xiết chặt.

“Bùm!” Nhuế Lãnh Ngọc nã một phát súng, đạn chu sa bắn trúng bàn tay kia, lập tức hóa thành bột phấn, rơi xuống chậu máu, hình ảnh biến mất, cái gì cũng không thấy.

“Cái này....chẳng lẽ hắn đã tới?” Tưởng Kiến Hoa lui về phía sau hai bước, nhìn chậu nước, giật mình nói.

Diệp Thiếu Dương đưa tay lên cổ kiểm tra chỗ vừa bị bàn tay kia chụp vào, vẫn chưa bị thương, lắc đầu nói: “Đây chỉ là chút thần niệm mà Tà Thần lưu lại trong não của Vương Thanh Phong, dùng để tấn công người phát hiện ra thi thể của hắn, gần giống như một loại bẫy phòng vệ, chẳng liên quan gì đến bản thân hắn.”

Tứ Bảo từ trước tới giờ vẵn không mở miệng, bất ngờ cúi đầu nhìn vào chậu, nói: “Hiện tại tình huống đã sáng tỏ, Tà Thần chính là Vương Thanh Phong hiện tại, có điều, tại sao chân thân của hắn lại là trẻ con?”

“Tôi biết.” Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể Vương Thanh Phong, lẩm bẩm nói, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều dồn về phía hắn, nhìn chăm chú, chờ hắn nói tiếp.

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói: “Đứa trẻ đó, chính là con anh sát năm đó sư phụ tôi bắt hụt! Lúc ấy, có một người phụ nữ chết trong lúc sinh con, một xác hai mạng, lẽ ra thi thể phải tách ra để chôn, tránh mẫu tử quyến luyến, hồn phách không chịu rời đi, hoá thành thi sát……
Kết quả vì có người thu thập thi du, đào họ ra, đặt thi thể đứa trẻ trong lòng ngực người mẹ. Hơn nữa, bọn họ lại chết đúng ngày quỷ tiết 15 tháng 7, lại trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày tu luyện, đã trở thành thi sát…… Chuyện này còn có chút liên quan đến quá khứ của  tôi, chắc mọi người đều biết, tôi sẽ không nói chi tiết, tóm lại anh thi này sau khi biến thành anh sát, mẹ nó đã đem toàn bộ sát khí trong cơ thể truyền cho nó, hy sinh chính mình, giúp nó đào tẩu thành công.
Anh sát này có khởi điểm cực cao, lúc đó đã có tu vi cấp Quỷ Thủ, sau mười mấy năm tu luyện đến giờ, tu vi chắc chắn.... thâm sâu khó lường.”

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương vẻ mặt trở nên ngưng trọng, nói: “Nó do tôi mới sinh ra, mẫu thân cũng vì tôi mà chết, có thể xem là đối thủ lâu năm, không biết vì sao nó lại muốn biến thành Vương Thanh Phong……”

Vừa mới dứt lời, hướng cửa chính của biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng chìa khóa mở lách cách, mọi người lập tức nhìn nhau: Vương Thanh Phong - con anh sát kia, đã quay lại?

“Làm sao bây giờ!” Diệp Tiểu Manh khẩn trương hỏi.

“Không phải nói nhiều,” Diệp Thiếu Dương nói, “Mọi người đồng loạt xông lên, giết chết hắn!”

Sau khi suy tính, thấy tốt nhất là đánh úp bất ngờ, vì thế dọn thật nhanh thi thể với chậu nước, sau đó mấy người thừa dịp cửa phòng còn chưa mở, nhanh chóng tản ra, chốn thật kỹ trong ngóc ngách của sân viện.

Cửa mở ra, một mình Vương Thanh Phong đi vào sân viện, sau đó tiến vào phòng khách, bật đèn điện, ngồi xuống sofa.
Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người, sau đó điềm nhiên đi tới trước cửa chính, cố ý gõ gõ, nói: “Vương lão bản.”

Vương Thanh Phong ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, đứng lên nói, “Diệp tiên sinh, sao cậu lại tới nhà tôi?"

“Tôi có vật này cần đưa cho Vương lão bản.” Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa làm ra vẻ thực sự có việc gấp, bước nhanh tới trước mặt Vương Thanh Phong, đưa tay ra, hai ngón tay kẹp một đạo ám kim Thần Phù.

“Đây là……”

“Có người nhờ tôi giao cho ông, Vương lão bản, ông nhìn kỹ xem.”

Vương Thanh Phong bối rối, cúi đầu xuống nhìn, Diệp Thiếu Dương bỗng ngẩng đầu, đem Thần Phù dán nhanh lên gáy Vương Thanh Phong.

Vương Thanh Phong vẫn ngơ ngác, sờ lên Thần Phù trên gáy, cau mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Diệp tiên sinh, thế này là....?”

Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, lầm rầm niệm chú ngữ. Tiếp đó, chữ vàng trên Thần Phù sáng lên, hóa thành một làn khí ánh kim, bao lấy thân thể Vương Thanh Phong.

Tuy nhiên ngay sau đó, Diệp Thiếu Dương chợt cảm thấy hụt hẫng , không thể ngờ được, thân thể của Vương Thanh Phong bỗng chốc tan ra, hóa thành một bãi huyết nhục hôi thối,  vương đầy mặt đất.

Kim thiền thoát xác!

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn cuống, một luồng sát khí màu đỏ tươi, hướng thềm nghỉ bên ngoài bay đi, bản thân muốn đuổi theo nhưng đã không kịp, trong lúc cấp bách, hô lên một tiếng: “Ngăn nó lại!”

Sát khí vừa đến ngạch cửa, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên xuất hiện, giưo súng diệt hồn, bắn thẳng một phát vào giữa luồng sát khí.

Sát khí vẫn không tiêu tán, lui vào trong phòng, quay đầu chạy về hướng cửa sổ bên trái.

Diệp Thiếu Dương phi thân bay lên, đúng lúc chặn được phía trước nó, nhanh tay dán linh phù lên song cửa, sát khí va chạm song cửa sổ, kích hoạt linh phù cấm chế, bị bắn ngược trở lại.

Diệp Thiếu Dương mặc kệ nó, chạy nhanh đến chỗ cửa sổ còn lại của phòng khách, dán linh phù lên từng cái một, sau đó xoay người, dựa vào bệ cửa sổ , đối mặt luồng sát khí kia, nói: “Ông bạn già, cứ chạy tiếp đi nha?”

Sát khí chỉ dừng lại trong nháy mắt, sau đó biến mất ngay tại chỗ, không chút tăm hơi.

Mấy người Nhuế Lãnh Ngọc vọt tới cửa, đưa mắt nhìn phòng khách một lượt , cau mày nói: “Thi sát đâu rồi?”

“Nó sợ đánh không lại chúng ta, nên biến hình, có điều nó chắc chắn vẫn còn trong phòng,” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nói với Nhuế Lãnh Ngọc, “Tiểu Ngọc, cô lên đi, những người còn lại cứ ở yên đó!”

Nhuế Lãnh Ngọc tay cầm súng diệt hồn, thật cẩn thận đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nói: “Gia hỏa này hoá thành khí để đánh với chúng ta,  mấy đạo phù của tôi chỉ có thể vây hãm nó khoảng mười phút, cô yểm hộ cho tôi, dùng chu sa tuyến ép nó hiện thân, tuyệt đối không để nó chạy thoát!”

Nói xong, từ ba lô lấy ra ống mực, giữ chặt một đầu,  bắt đầu từ một bên cửa phòng, dùng đinh dài đóng hồng tuyến lên trên tường, đinh vừa mới đóng xong, đột nhiên sát khí hội tụ ở phía sau, thành khuôn mặt một con quỷ trẻ con, lao tới cắn vào gáy của hắn.

Nhuế Lãnh Ngọc nhanh tay nã một phát đạn, bắn nát quỷ ảnh.

Diệp Thiếu Dương lập tức phi tới buộc nhanh hai sợi hồng tuyến, xuyên qua phòng, sau đó cũng giăng hai sợi hồng tuyến nữa ở phía còn lại, trong lúc này, anh sát kia xuất hiện hơn ba lần, ý đồ tập kích Diệp Thiếu Dương, đều bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng súng chu sa bắn tan.

“Anh sát không phải rất lợi hại ư, sao nó không đánh lại?” Tiểu Mã ghé bên cửa sổ, vừa dùng đèn pin chiếu hai người Diệp Thiếu Dương đang ở trong phòng khách, vừa buồn bực hỏi.

Tứ Bảo nói: “Gia hỏa này biết đánh không lại chúng ta nhiều người như vậy, không muốn mất mạng, cho nên dùng phần lớn tu vi hoá thành khí để chống chọi, không xuất toàn lực.”

Trong nhà, Diệp Thiếu Dương dùng tốc độ nhanh nhất bố trí xong bốn sợi chu sa hồng tuyến, thành một chứ “Tĩnh”, bản thân đứng chính giữa chữ “Tĩnh” , kéo động chu sa hồng tuyến, cắt đầu ngón tay, dùng máu bôi lên lần lượt bốn sợi.
Niệm qua chú ngữ một lần, Diệp Thiếu Dương tay ấn bốn sợi hồng tuyến sát xuống mặt đất, sau đó bắn ra bốn phía xung quanh.

Bốn sợi hồng tuyến phóng nhanh ra ngoài, không chừa lại góc nào , làm cho anh sát ẩn hình không có cơ hội thoát thân, dồn về một góc tường, ép nó phải hiện thân.

Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!”

Diệp Thiếu Dương tay cầm Mao Sơn Diệt Linh Đinh, phi thân chặt đứt mấy sợi hồng tuyến cách xa luồng sát khí, hồng tuyến lập tức bắn lại, bốn sợi tất cả, với sự điều khiển của Diệp Thiếu Dương, trói chặt anh sát.

Luồng sát khí kia không cam lòng chịu trói, thân thể nở ra, dần biến thành hình người. Không phải là Vương Thanh Phong, mà là một đứa trẻ con có hình dạng quái dị, mặt mày khả ố.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536