Chương 550
ANH SÁT XUẤT HIỆN
Diệp Tiểu Manh che miệng, không thể tin nổi, nói: “Ý ông muốn nói.... hắn là Tà Thần? Hôm qua lúc kiểm nghiệm, rõ ràng hắn cũng thổi sáng linh phù mà”
Tưởng Kiến Hoa nói: “Tôi không biết.” Quay đầu sang nhìn Diệp Thiếu Dương, “Việc thổi vào tấm linh phù, có thể giả bộ được không?”
“Việc gì cũng có thể xảy ra, tôi thực chưa nghĩ đến điểm này.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một hồi, nói: “Nếu hiện tại Vương Thanh Phong là Tà Thần hóa thân, thì Vương Thanh Phong thật chắc chắn đã chết.”
Tưởng Kiến Hoa khó hiểu, hỏi: “Thế là thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tà Thần muốn hóa thân thành một người, phải không ngừng hấp thụ huyết tinh khí của người đó, bằng không sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở, đặc biệt là trước mặt pháp sư. Cho nên, nếu chúng ta có thể tìm được thi thể của Vương Thanh Phong, là có thể kết luận ‘ Vương Thanh Phong ’ hiện tại... chính là Tà Thần.”
Mọi người quay mặt nhìn nhau. Diệp Tiểu Manh nói: “Chúng ta không biết Vương Thanh Phong thật chết như thế nào, sao mà tìm?”
“Tà Thần hàng tuần đều phải hấp thụ một lần huyết tinh khí từ thi thể của người hắn biến thành, cho nên để cho tiện lợi, hắn nhất định sẽ đem thi thể Vương Thanh Phong giấu ở một nơi gần mà không bị ai phát hiện.”
Diệp Tiểu Manh ngẩn người, buột miệng thốt lên: “Trong nhà hắn?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nơi này rất khả nghi.
Vừa lúc hôm nay, sau bữa cơm trưa, “Vương Thanh Phong” nói muốn đi huyện thành làm chút chuyện, hai ba ngày sau mới về, biệt thự ngoài hắn ra, không còn ai khác, vì thế, Diệp Thiếu Dương không chút do dự dẫn mọi người từ tường vây tiến vào sân viện biệt thự nhà Vương Thanh Phong, tìm kiếm manh mối.
Nếu có thi thể tồn tại, bình thường nhất định là chôn ở dưới đất, vì thế Diệp Thiếu Dương vẽ mấy tấm Trắc địa phù, căn cứ vào chút chênh lệch linh khí trong lòng đất, tìm kiếm vị trí có khả năng chôn giấu thi thể.
“Diệp Thiếu Dương, nếu người này thực sự là Tà Thần. Ngươi tính đối phó hắn thế nào?” Uông Ngư nói, “Ngươi hẳn biết rõ thực lực của Tà Thần, tuyệt không phải ai trong chúng ta cũng có thể đối phó.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi có biện pháp nào tốt sao?”
Uông Ngư nhún vai, nói: “Chẳng có biện pháp nào cả, ta chỉ muốn cảnh báo ngươi, Tà Thần không dễ đối phó như ngươi tưởng đâu.”
“Ta biết rồi.” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó đi tới một khoảng đất trống, chính là mảnh sân phong thuỷ trong viện, chuẩn bị bày trận. Tại đây, Diệp Thiếu Dương dán xuống tám tấm Trắc địa phù, tương ứng với tám hướng, đợi chừng hơn mười phút, một trong tám tấm linh phù dần trở nên ẩm ướt, có dấu vết của máu.
“Quả nhiên có vấn đề!” Diệp Thiếu Dương đi tới chỗ tấm linh phù kia, cầm lên rồi bước từng bước một, đi thẳng về phía trước, tới cửa chính của biệt thự... thật kỳ quái... không phát hiện ra bất cứ cái gì.
Nhuế Lãnh Ngọc cắt đầu ngón tay, chích ra một giọt máu, nhỏ lên mặt đồng hồ pháp thuật, vẽ thành xá lệnh, sau đó đi dọc theo con đường mà Diệp Thiếu Dương vừa đi qua một lần nữa, khi đến giữa đại sảnh, đột nhiên đứng lại, nhìn đồng hồ nói: “Kim đồng hồ đã bị quấy nhiễu, không nhạy, tà khí hoặc là ở bên trên, hoặc là ở dưới đây, mặt đồng hồ chỉ có tám phương hướng, không thể biểu hiện được.”
Diệp Thiếu Dương mở đèn pin, chiếu lên trần nhà, phát hiện ở phía trên đèn treo, có một rãnh cửa hình chữ nhật, bên trong có không gian rất lớn, vì thế kê cái một ghế dựa phía dưới, trèo lên, dùng Đinh Diệt Linh phá mộc bản, chiếu đèn soi một lượt, thấy bên trong toàn là dây với chốt điện, phía sâu bên trong, dường như có một vật gì đó đen đen.
Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn thật kỹ, bóng đen đột nhiên cựa quậy, phát ra một tiếng rên khe khẽ.
Diệp Thiếu Dương hoảng sợ, bảo người phía dưới đưa cho mình một cái xẻng sắt, cắm một đầu vào khe, dùng sức bẩy ra, sau khi mở được, nhoài người vào bên trong, túm chặt lấy bóng đen kia, kéo tuột ra ngoài, ném thẳng xuống đất, dùng đèn pin chiếu vào.....
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít vào của mọi người: Người này quả nhiên có khuôn mặt giống với Vương Thanh Phong!
Thực sự, hắn mới chính là.... Vương đại thiện nhân!
Toàn thân hắn da trắng bệch như tờ giấy, nhưng thân thể lại không có có mùi. Diệp Thiếu Dương vạch hai mắt hắn ra, thấy hốc mắt bị rót đầy thủy ngân, miệng cũng vậy, dùng nhựa thông bịt mồm, nhìn qua trông rất ghê người.
Lúc bị Diệp Thiếu Dương banh mắt banh miệng, thi thể đột nhiên vặn vẹo, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Diệp Tiểu Manh thấy vậy, hoảng sợ, thất thanh nói: “Hắn vẫn còn sống ư?”
“Đương nhiên là không.” Diệp Thiếu Dương nói, “Do hắn bị thủy ngân phong bế thất khiếu, thần thức không thoát được ra ngoài, trở thành một hoạt tử nhân, sau đó được người ta dùng tà thuật nuôi dưỡng, không ngừng cung cấp huyết tinh khí cho Tà Thần hấp thu.”
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương lắc đầu, thở dài: “Thật không ngờ, hắn lại là Tà Thần.”
“Kiểm tra xem hắn chết như thế nào đã, có lẽ sẽ tìm được chân thân của Vương Thanh Phong kia.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhắc nhở Diệp Thiếu Dương một câu, sau đó để bọn họ chờ ở đó, một mình cầm đèn pin, đi vào nhà vệ sinh, tìm được một chậu sứ, hứng đầy nước, bê ra ngoài phòng khách, đặt trên mặt đất.
Sau đó, dùng Đinh Diệt Linh cắt da trên trán của thi thể, lấy một chút máu, nhỏ vào trong nước.
"Làm gì vậy?” Diệp Tiểu Manh chưa từng thấy loại pháp thuật này bao giờ, tò mò hỏi.
“Hoạt tử nhân tuy mất đi linh hồn, nhưng thần thức vẫn còn, ký ức cuối cùng về những gì đã trải qua trước khi chết còn khắc sâu lại,” Diệp Thiếu Dương đứng một bên nói, rồi từ trong túi lấy ra mấy loại pháp dược, dựa theo tỉ lệ khác nhau bỏ vào trong nước. “Pháp thuật này của tôi có thể dùng máu người chết, thu được một đoạn ký ức của họ trước khi chết.”
Sau khi cho pháp dược vào nước, Diệp Thiếu Dương lại quay sang Tưởng Kiến Hoa hỏi sinh thần bát tự của Vương Thanh Phong, Tưởng Kiến Hoa gọi điện cho đồng sự, nhanh chóng tìm ra, rồi nói lại cho Diệp Thiếu Dương biết.
Diệp Thiếu Dương đem sinh thần bát tự viết lên linh phù, châm lửa đốt, sau đó ném vào trong chậu nước, hai tay giữ thành chậu, niệm một lần chú ngữ.
Nước bên trong chậu nổi bọt sóng, huyết khí tan ra, biến nước thành máu loãng, sau đó mặt nước dần tĩnh lặng, xuất hiện hình ảnh:
Vương Thanh Phong toàn thân đầy máu, ngã ngồi trên sàn nhà phòng khách, hai tay căng ra, không ngừng lui về phía sau, đối diện hắn là một người mặc yếm đỏ, một đứa trẻ con thân thể trắng bóc đang đắc ý tiến tới gần hắn.
“Là một đứa trẻ!” Diệp Thiếu Dương giật mình kêu lên, “Tà thần là trẻ con?”
Trong hình ảnh đó, Vương Thanh Phong đã lui đến góc tường, đứa trẻ kia ép sát đến trước mặt hắn, giơ một tay lên vuốt vuốt khuôn mặt... đột nhiên dùng sức, cắm hai ngón tay vào mắt Vương Thanh Phong, sau đó ngẩng đầu......Diệp Thiếu Dương lúc này nhìn ra, đứa trẻ này có khuôn mặt hình tam giác ngược, da nhăn nheo, giống như bị lão hoá sớm, hai con mắt chỉ có tròng trắng.
Nó hé miệng, trong miệng không hề có răng hay lưỡi, mà là một con ngươi thật lớn, chiếm toàn bộ khoang miệng, không ngừng chuyển động về phía Vương Thanh Phong, sau đó, đồng tử giãn to, bắn ra một đạo hồng quang, trúng ngay giữa ấn đường của Vương Thanh Phong. Vương đại thiện nhân giãy giụa một hồi rồi bất động, đứa trẻ kia lợi dụng tia hồng quang, không ngừng hấp thu hồn phách của hắn, thân thể cũng bắt đầu biến hóa, không ngừng lớn lên, biến thành hình dáng của Vương Thanh Phong……
(Hết chương)
Comments
Post a Comment