Chương 547
DIỆP TIỂU THƯỚC THẬT GHÊ GỚM
Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Lúc trước không phải ngươi đã tới rồi sao, có mấy cái phòng mà cũng đi nhầm à?”
“Hắc hắc, nhất thời quên mất, cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi nha...nghỉ ngơi nha....”
Nhuế Lãnh Ngọc không khách khí đóng sập cửa lại.
Diệp Thiếu Dương đi thẳng đến phòng số 23, mở cửa phòng đi vào, vứt hành lý vào một góc.
Tiểu Mã cũng vào tới, cười một cách giả tạo, nói: “Tôi cứ tưởng cậu là người thành thật, không ngờ cũng có lúc như thế này. Cái gì mà tiện cho việc giao lưu, tôi thấy tại cậu sợ hai người bọn họ giao lưu quá sâu, nên mới chuyển đến đây giám sát thì có”
Bị nhìn thấu tâm sự, Diệp Thiếu Dương đỏ mặt mắng: “Biến đi!”, rồi đuổi Tiểu Mã ra khỏi phòng.
Đóng cửa lại, Diệp Thiếu Dương ngồi lên giường, lòng hoàn toàn rối loạn.
Ngày hôm qua bắt chuyến tàu đêm, không có thời gian ngủ, Nhuế Lãnh Ngọc lên giường ngủ một giấc thật ngon, sau khi tỉnh lại, sắc trời đã tối, cầm đồng hồ nhìn qua, đồng hồ pháp thuật này của cô lúc không cảm nhận được khí âm tà, chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường.
5:40pm. Ngủ một giấc liền mấy tiếng đông hồ.
Nhuế Lãnh Ngọc uốn éo vặn người, nghĩ đến mấy biểu hiện ban nãy của Diệp Thiếu Dương, không nhịn được cười rộ lên, đang định xuống giường đi rửa mặt chải đầu, trong phòng đột nhiên sáng lên một đạo hồng quang, vội vàng quay đầu lại nhìn, phát hiện đồng hồ pháp thuật mình vừa để xuống đang phát sáng, cầm lên nhìn thì thấy, kim đồng hồ chỉ định một hướng, không hề nhúc nhích.
Điều này chứng tỏ, trong vòng năm mươi mét hướng kim đồng hồ chỉ, nhất định có quỷ yêu hay tà linh!
Quần áo cũng không kịp thay, lập tức lấy hai pháp khí từ trong ba lô, chạy ra ngoài cửa, dựa theo hướng kim đồng hồ , một mạch lao lên sân thượng.
Trên sân thượng mây đen mù mịt, một nam tử mặc âu phục phẳng phiu, bộ dáng soái ca, đạp mây đen, lăng không bay tới.
Là lệ quỷ!
Đối phương thấy nàng, cũng hơi sửng sốt. Chỉ trong chớp mắt, Nhuế Lãnh Ngọc đã lên đạn rồi bóp cò súng diệt hồn, một viên đạn bắn thẳng vào người nam tử, nổ tung. Một cỗ quỷ huyết màu xanh, từ trên miệng vết thương, thấm qua quần áo, chảy xối xả ra ngoài.
“Hồng tiêu……” Nam tử khịt khịt mũi, mơ hồ hiểu ra điều gì.
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này lại nã thêm một phát súng nữa.
Tuy nhiên bây giờ nam tử đã có phòng bị, né qua một bên, nhẹ nhàng tránh viên đạn, lướt đến bên cạnh người Nhuế Lãnh Ngọc, cúi xuống, dùng một đôi mắt quỷ xanh lè đầy tơ máu, chăm chú nhìn nàng, nói: “Người đẹp, ngươi cũng quá bạo lực đó nha.”
Nói rồi, đưa một tay ra, năm ngón tay nhanh chóng biến hoá, thành móng vuốt sắc bén của dã thú, đầu ngón tay hội tụ oán khí, hướng mặt Nhuế Lãnh Ngọc chụp tới.
Nhuế Lãnh Ngọc không hề sợ hãi, nâng tay phải lên, bàn tay nắm quyền dường như kẹp một lưỡi dao sắc bén, nghênh diện phản kích, nhằm lòng bàn tay của nam tử xẹt qua một đường, oán khí va chạm quyền thủ, lập tức thu lại.
“Hả?” Nam tử cả kinh, quay đầu nhìn lại, Nhuế Lãnh Ngọc đã hóa chưởng thành chỉ, miệng lầm rầm chú ngữ , chỉ một ngón tay về phía hắn.
“Động thiên chỉ!”
Một đạo tử quang phát ra, đẩy lùi oán khí, phóng thẳng vào mặt hắn.
Nam tử không trốn tránh, miệng lập tức ngoác thật to, phả ra một ngụm oán khí, cùng tử quang va chạm, triệt tiêu lẫn nhau.
Nam tử nhếch mép, dùng cái lưỡi màu đen liếm môi một vòng, cười nói: “Ngươi rất lợi hại.”
Hai tay mở rộng, từng luồng oán khí xé rách trang phục, bùng phát mà ra, sau đó
hai tay bàn tay chụm lại, kịch liệt đâm thẳng tới.
Nhuế Lãnh Ngọc một tay kết ấn, một tay nắm quyền nghênh diện tấn công……
Trong phòng, Dưa Dưa dùng sức đánh thức Diệp Thiếu Dương, nói: “Xảy ra chuyện rồi, bên ngoài đánh nhau to!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, ngửi được một cổ oán khí nhè nhẹ, không nói hai lời, từ dưới gối rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chạy tra khỏi phòng, một mạch lao lên sân thượng, ngẩng đầu thì thấy hai bóng người đang đánh nhau.
Trong đó một người là con lệ quỷ hình dạng gậy gộc - Diệp Tiểu Thước, đối thủ của hắn là Nhuế Lãnh Ngọc - đang mặc áo ngủ.
Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi, phát hiện Diệp Tiểu Thước ra tay không chút kiêng nể, còn Nhuế Lãnh Ngọc một mình đánh lại hắn, chẳng hề thua kém, vừa quay đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đã trách mắng: “Ngươi nhìn cái gì đây!”
“À, tôi biết con quỷ này, hắn không phải tới đánh nhau.” Diệp Thiếu Dương hướng Diệp Tiểu Thước nói, “Đừng đánh nữa.”
Dưa Dưa vốn chuẩn bị xông lên, vừa nghe Diệp Thiếu Dương nói vậy, ngây cả người. Đúng như hắn nói, Diệp Tiểu Thước thật sự đã nhẹ nhàng lui về phía sau, đứng ở một bên sân thượng, Nhuế Lãnh Ngọc biết tình hình có chút biến đổi, cũng dừng tiến công.
Diệp Tiểu Thước nâng tay lên, thân thể lại lập tức biến thành một người mặc âu phục, quần áo tinh tươm.
“Sao ngươi biết được, ta không phải tới giết người?” Diệp Tiểu Thước thích thú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói.
“Bởi vì...ngươi không phải là đối thủ của ta, không cần thiết tới nộp mạng.” Diệp Thiếu Dương tiên lên phía trước vài bước, nhàn nhạt nói.
Diệp Tiểu Thước vô ngữ cười cười.
“Ta biết, ngươi tới tìm ta hợp tác.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn nói.
Diệp Tiểu Thước nhíu mày: “Làm sao ngươi biết?”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, quyết định một hơi nói hết tất cả :
“Lúc đầu, ta cũng không biết, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, là vì cái gì...Nhưng sau khi nghe được chuyện trong quá khứ của ngươi, ngươi vốn là một pháp sư pháp lực ghê gớm, tình nguyện hy sinh chính mình, dù rơi vào tình cảnh hồn bay phách tán, vạn kiếp bất phục, cũng muốn cùng Quỷ Mẫu chiến đấu tới cùng...Ta cảm thấy, một người như ngươi, dù thất bại cũng không thể cúi đầu theo địch.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ta đã hiểu rõ rất nhiều chuyện: ngươi giết chết kẻ thù của mình, sau đó thông qua bọn họ nói cho ta biết, ngươi đã trở lại. Cái này kỳ thật là một loại cảnh báo, để ta biết ngươi tồn tại, từ đó bắt đầu điều tra thân phận của ngươi, dần dần tìm ra chân tướng mọi việc. Sau đó, ngươi lại thông qua cái người kia…… ta không nhớ rõ tên, ngươi khống chế thân thể hắn, hướng Quỷ tiên thôn bay đi, nhưng thực ra là dẫn dắt ta, phát hiện ra Quỷ tiên thôn…… Trên thực tế, ngươi cùng phe với ta. Có phải vậy không? Nhưng ngươi lo lắng Quỷ mẫu nghi ngờ, nên không thể nói rõ cho ta biết, đúng không?”
Diệp Tiểu Thước vẻ mặt cổ quái nhìn hắn một hồi, nói: “Ngươi chỉ nói đúng một nửa, ở Ty Luân hồi, ta đã toàn lực chấp hành mệnh lệnh của Quỷ Mẫu, đi bắt vong hồn của cha ngươi, nếu thành công, ta sẽ đi vào hắc đạo, còn nếu thất bại, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, “Ta không rõ, vì sao ngươi phải làm tay sai cho Quỷ Mẫu?”
Diệp Tiểu Thước sầu thảm cười, lẩm bẩm nói: “Là vì Tuyết Kỳ. Sau khi nàng chết, mệnh hồn đã bị Quỷ mẫu bắt đi, đã bị tẩy hồn mất rồi, dần dần đánh mất chính mình, giống như Quỷ Mẫu, muốn thành lập một nơi vĩnh viễn tồn tại như Quỷ tiên thôn, không ngừng vì tu luyện của bản thân mà giết người……
Một người, một khi hồn phách đã mê muội, thì không cách nào thay đổi. Cho nên, ta chỉ có thể cùng nàng tràm luân, phản bội chính bản thân mình.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vì cái gì?”
“Bởi vì…… Nàng đã vì ta mà chết, lúc còn sống ta không thể cho nàng hạnh phúc, sau khi chết, ta nhất định phải bảo vệ nàng, không để cho nàng phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Không chỉ như vậy, ta cho rằng, ngươi cam nguyện phục vụ Quỷ Mẫu, là vì muốn ngăn cản bà ta khuếch trương Quỷ tiên thôn, xây dựng quy tắc để hạn chế sát sinh, do đó dù đã mười năm rồi, mấy thôn xung quanh đây đều bình an vô sự. Nếu như ngươi không xông vào Địa Phủ, thì còn có cơ hội quay đầu trở lại.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment