Chương 543
SƯ HUYNH ĐÁNG GHÉT
Vì thế, hắn bắt đầu vắt óc suy nghĩ, tìm biện pháp thay thế, giải quyết vấn đề.
Suy nghĩ mất nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp, tâm trạng tốt hơn nhiều, liền cất thạch thư vào trong ba lô.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng hẳn, Diệp Thiếu Dương nhìn đồng hồ thấy đã 7 giờ, vì thế gọi điện thoại cho Diệp Tiểu Manh, hỏi bọn họ đã dậy chưa.
Diệp Tiểu Manh nói hắn biết, bọn họ đã sớm dậy rồi, bảo hắn qua gặp mặt.
Diệp Thiếu Dương nháy máy đánh thức Tiểu Mã, chờ cậu ta rửa mặt xong, lúc này mấy người nhà Diệp Quân vẫn còn chưa thức giấc, hai người nhẹ nhàng ra cửa, đi tới nhà Diệp Tiểu Manh. Trên đường, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã tạm thời giữ bí mật việc mình đã mở được Âm Dương Thư.
“Cô ấy đâu?” Vừa vào gian chính nhà Diệp Tiểu Manh, Diệp Thiếu Dương không thấy Nhuế Lãnh Ngọc, lập tức hỏi.
“Cả đêm không gặp, đã sốt ruột rồi hả?” Diệp Tiểu Manh thản nhiên mở miệng bông đùa.
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Chỉ hỏi vậy thôi, nếu không thấy cô, tôi cũng hỏi như thế.”
“Lãnh Ngọc tỷ trời vừa sáng đã đi rồi, nói là có một người bạn muốn tới đây, nhưng không biết đường, tỷ ấy đi huyện thành đón rồi.” Diệp Tiểu Manh mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Tỷ ấy nói khoảng tám giờ sẽ về, vội làm gì.”
Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, “ Bằng hữu của cô ấy muốn tới đây?”
“Đúng vậy, nghe nói cũng là một pháp sư, rất lợi hại.”
“Người này…… Là nam hay nữ?”
Diệp Tiểu Manh liếc xéo hắn một cái, “Biết ngay là sẽ hỏi như vậy mà, đáp án là…… Ta cũng không biết.”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, dù cố che dấu nhưng trong lòng rất buồn bực, người nào mà đặc biệt đến vậy, khiến Nhuế Lãnh Ngọc phải đi đón? Với tính cách lạnh như băng của nàng, sẽ không làm quá lên như vậy, chẳng lẽ có quan hệ không bình thường?
“Này...đừng có ngây ra đó, tiếp theo chúng phải làm gì?” Diệp Tiểu Manh dùng tay khua khua trước mặt hắn vài cái, hỏi.
“Tiếp theo…… đương nhiên là đi tìm Quỷ Mẫu, san bằng Quỷ tiên thôn của mụ ta.”
Diệp Tiểu Manh có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi muốn đi đánh Quỷ mẫu? Thắng được sao?”
“Một mình tôi khẳng định không được, chờ mấy bằng hữu của tôi tới đã, sau đó đi thử xem sao.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi không biết vì sao Quỷ Mẫu không thể rời khỏi Quỷ tiên thôn, tuy nhiên nhân lúc bà ta chưa thể ra ngoài, chúng ta sẽ 'tiên hạ thủ vi cường', bằng không chờ đến lúc bà ta tự mình ra khỏi, thì sẽ rất phiền phức.”
Ngừng một chút, nói tiếp: “Lai lịch của bà ta, rồi còn thân phận...vì sao lại bị phong ấn dưới giếng, đằng sau việc này, khẳng định có liên quan đến rất nhiều chuyện từ xa xưa... tôi không cần biết, chỉ cần có đủ thực lực, 'khoái đao trảm loạn ma', cứ trực tiếp vào Quỷ tiên thôn giết chết bà ta, thì mọi việc coi như kết thúc.”
Diệp Tiểu Manh nghe xong, chậm rãi gật đầu, nghĩ một hồi, nói: “Nếu Quỷ Mẫu chỉ có một mình, thì dễ đối phó rồi, vấn đề là thủ hạ của bà ta nhiều quỷ tốt như vậy, trong đó có không ít oán quỷ hay lệ quỷ, cấp bậc tu vi cũng không tồi, lại còn Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ nữa, e sẽ không dễ dàng đối phó đâu?”
“Mấy con quỷ tốt đó không cần để tâm, còn hai người Diệp Tiểu Thước thì…… Tóm lại, tôi sẽ giải quyết hết, kể cả hai người bọn họ, không cần phải lo lắng...” Diệp Thiếu Dương đắn đo hồi lâu, quyết định chưa nói rõ cho mọi người biết về sự kiện kia.
“Điều tôi lo lắng nhất chính là tên Tà thần xâm nhập từ đường Diệp gia ngày đó, đến giờ hắn vẫn chưa ra tay, có thể đang chờ thời cơ, phải giải quyết hắn trước đã, bằng không trong lúc chúng ta sống chết cùng Quỷ Mẫu, hắn lại đột nhiên nhảy ra, thọc một dao ngay sau lưng, vậy là xong đời.”
Diệp Tiểu Manh nói: “Như vậy cũng có lý, nhưng ca ca biết hắn ở đâu sao, làm thế nào tìm ra hắn ?”
Diệp Thiếu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, nhếch khoé miệng, cười khẩy, nói: “Tôi nào có biết hắn ở đâu, nhưng tôi có cách buộc hắn phải thò mặt ra!”
Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã đồng thanh hỏi: “Cách gì?”
Diệp Thiếu Dương chưa kịp mở miệng, di động của hắn đột nhiên vang lên, là Lão Quách gọi tới, nói rằng đã đến huyện Hoài Thượng, hỏi hắn đi tới đó thế nào.
Diệp Thiếu Dương nói lộ trình xe, đột nhiên nhớ tới Nhuế Lãnh Ngọc cũng đang ở huyện thành, nếu nàng còn chưa về, có thể dẫn bọn họ cùng tới đây, nghĩ vậy liền cho Lão Quách số điện thoại của Nhuế Lãnh Ngọc, bảo hắn tự liên hệ.
Kết quả, vừa mới gác máy, lại có một cuộc gọi khác liền tới, là Vương đại thiện nhân - Vương Thanh Phong, khách khí hỏi thăm vài câu, sau đó mời bọn họ đến nhà mình ngồi chơi.
Diệp Thiếu Dương vốn không định đi, nhưng nghĩ đến kế hoạch kia của mình, nên mới vui vẻ đồng ý, gác điện thoại, nói lại với hai người Diệp Tiểu Manh, sau đó
dẫn bọn họ đi cùng.
Nhà của Vương Thanh Phong ở cuối Vương Gia Trang, nằm trên một ngọn đồi, là một ngôi biệt thự tráng lệ, từ ngoài nhìn vào, so với mấy biệt thự ở thành phố lớn, không hề thua kém chút nào.
“Vương đại thiện nhân ngày thường cũng không ở lại đây,” Diệp Tiểu Manh trên đường vào biệt thự, nhỏ giọng nói, “Cả nhà ông ta đều ở Quảng Châu, con gái đi du học nước ngoài, cha mẹ cũng sống tại Dự Châu, không hiểu sao ông ta lại xây một toà nhà lớn như vậy ở quê làm gì, nếu chỉ thỉnh thoảng về đây ở.”
Tiểu Mã nói: “Không phải kẻ lắm tiền đều như vậy sao, phú quý thì hồi hương, để cho họ hàng thân thích biết mình phát tài.”
Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh biệt thự một lượt, nói: “Cậu chỉ nói đúng một nửa, phong thuỷ của biệt thự này, cực kỳ tốt, là một dương trạch bảo địa, nó mới là mục đích ông ta xây nhà ở đây.”
“Phong thuỷ bảo địa?” Tiểu Mã nhìn quanh tứ phía, “Thế nào gọi là phong thuỷ bảo địa?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu biết thế là được rồi, hỏi nhiều làm gì, đâu có liên can đến cậu.”
Vương Thanh Phong mặc một bộ áo dài, tay cầm chuỗi Phật châu, giống như Di Lặc đứng dưới hiên nhà, nhìn thấy bọn họ, lập tức chào đón rất nhiệt tình,nhưng cũng không làm mất đi thân phận của mình, mời họ vào nhà trong.
Bên trong biệt thự được trang trí theo phong cách thuần tuý Trung Quốc, khắp nơi trưng bày các loại bình hoa, bình gốm linh tinh....nhìn qua giống như cửa hàng đồ cổ.
Bàn trà cùng sofa được làm bằng gỗ cổ màu đen, tạo hình cổ xưa, bên ngoài bôi dầu trơn bóng , có thể làm gương soi....dường như chỉ liếc mắt một cái cũng có thể tìm ra đồ tốt.
Vương Thanh Phong mời bọn họ ngồi xuống, sau đó sai bảo mẫu pha trà.
Bảo mẫu là một người đàn bà trung niên, sau khi pha trà liền rời đi.
Vương Thanh Phong chuyện phiếm với Diệp Thiếu Dương một hồi, rốt cục cũng nói tới vấn đề chính, dò hỏi chuyện liên quan tới Quỷ tiên thôn, có tiến triển gì không.
“Vương lão bản cũng quan tâm chuyện này sao?” Diệp Thiếu Dương cười nói.
Vương Thanh Phong cười cười nói: “Lần trước, sau khi nghe cậu nói xong, tôi cảm thấy chuyện này thực sự nghiêm trọng, tôi lo lắng…… Nơi này là quê nhà của tôi, tôi không nghĩ lại xảy ra chuyện như vậy, thậm chí là chết người. Hơn nữa…… đối diện Lưỡng giới sơn có một khu đất trống, đã được tôi mua lại, vốn đang tính xây dựng Nông trại, nếu không có hạn hán, thì đã khởi công lâu rồi.
Khó khăn lắm mới vượt qua nạn hạn hán, giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi nào dám khởi công, cho nên, tôi mới quan tâm, chuyện này khi nào có thể giải quyết.” Nói xong, Vương Thanh Phong mỉm cười một cách ngượng ngùng.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu, liền nói sơ lược tình hình cho ông ta nghe, an ủi vài câu, đang trò chuyện, Lão Quách gọi tới, nói là đã đến Núi Đầu Trâu, hỏi hắn nên đi đường nào.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment