Chương 540
CỬU BIỆT TRÙNG PHÙNG
Tiểu Mã nghe xong lời này, trợn mắt há mồm, ngẩn ngơ quá nửa ngày, nói: “Cậu còn chưa nói tới Địa Tạng Vương Bồ Tát, chẳng lẽ ông ta làm quan lớn nhất Âm Phủ sao?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đó là truyền sai, Địa Tạng Vương Bồ Tát đến từ Phật môn, tự nguyện xuống dưới Âm phủ, chỉ vì muốn siêu độ đám cô hồn dã quỷ, giúp chúng đi luân hồi, đôi khi cũng đi khắp Địa ngục giảng kinh, phàm là quỷ hồn có thể ngộ đạo, cũng đều có thể kết thúc hình phạt, tiến vào lục đạo luân hồi. Ngoại trừ chuyện này, lão nhân gia không làm gì hết, lại nói tiếp…… ông ta giống như đặc phái viên đại diện cho Phật giáo, đến Âm phủ để siêu độ vong hồn, những chuyện khác thì mặc kệ.
Bất quá, Địa Tạng Vương Bồ Tát phật hiệu thông thiên, rất có mặt mũi ở Địa ngục, nếu ông ta cầu xin hộ quỷ hồn nào đó, Tam Vương - Nhất Phán cũng sẽ nể tình. Cậu có thể coi ông ta là lão đại giống như Phong Đô Đại Đế, chỉ là không chính thức mà thôi.”
“Địa vị cũng to nhỉ……” Tiểu Mã hít sâu một hơi, “Thật không ngờ, Âm ty có cấu trúc vừa phức tạp vừa khổng lồ như vậy……”
“Còn phức tạp hơn nhiều so với những gì cậu nghĩ, Âm Ty tổng cộng có 72 Ty, cái tôi vừa nói chỉ là một trong số nha môn trọng yếu, còn có rất nhiều, ví như:
Thần Hành Ty, Tốc Báo Ty .v.v... Chức quan của các Ty này, cũng giống như trên nhân gian. Cậu cũng không cần biết kỹ như vậy làm gì.”
Tiểu Mã hài lòng cười rộ lên, bất kể thế nào, thì mình và Diệp Thiếu Dương cũng đã cùng nhau xông vào Ty Luân Hồi, còn đánh một trận với Tam Pháp Vương, đến cầu Nại Hà rồi sông Vong Xuyên cũng đã thấy qua, trong lòng cảm thấy vô cùng kích thích lẫn thỏa mãn.
Lúc này ba người đã tiếp cận lối ra thông đạo, bất ngờ một đạo bạch quang mãnh liệt từ bên ngoài bắn vào.
“Tôi ra ngoài trước, các người cũng nhanh lên, đừng chậm trễ.” Diệp Thiếu Dương nói xong, liền đi ra ngoài, ngay lập tức bị bạch quang lao ập vào người, choáng đến không mở được mắt, cảm thấy trời đất quay cuồng, một lát sau, hồn thân vốn uyển chuyển nhẹ nhàng bỗng cảm thấy nặng chĩu, Diệp Thiếu Dương từ từ mở mắt.
Diệp Tiểu Manh đang nắm tay mình, ngồi trước mặt, khẩn trương lo lắng nhìn chính mình.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đi Âm ty đảo một vòng lớn, rốt cuộc…… cũng đã quay lại.
“Ủa, người đẹp, ngươi là ai?” Dưa Dưa cũng theo trở lại nhân gian, ngồi trên vai Diệp Thiếu Dương, nhìn về phía bên trái.
Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt của nó, quay đầu lại nhìn, lập tức thấy được một mỹ nữ tóc dài, quỳ một gối ngồi trước đống hoàng phiếu, lẳng lặng nhìn mình.
Trong lòng chấn động, vài giây sau, Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười: “Cô đã đến rồi à.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, không hề lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương ngửi được một mùi quỷ khí nhàn nhạt, quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện trên mặt đất khắp nơi đều là quỷ huyết còn chưa tan hết, lập tức hiểu ra nhất định ở đây đã xảy ra một trận quyết đáu kịch liệt, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cười nói: “Thật là ngại, gần đây cứ phải nhờ cô ra tay cứu giúp, cảm ơn nhiều.”
“Đừng cảm tạ ta.” Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh, lạnh lùng nói, “Là cô ấy xả thân cứu ngươi, ta chỉ là kịp thời bắn một phát đạn mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương đưa tay nhéo mũi Diệp Tiểu Manh một cái, “Cảm tạ Manh muội tử.”
Diệp Tiểu Manh cong môi cười, “Ta là muội muội của huynh, nên làm vậy. Huynh không có việc gì chứ, thấy thế nào?”
Diệp Thiếu Dương há miệng thở dốc, nói: “Đây không phải là nơi nói chuyện, đi thôi, rời khỏi đây trước đã.”
Nhà Diệp Tiểu Manh lớn nhất, hơn nữa lại là nhà lầu, cha mẹ cùng Tam Nương ở trên lầu, sẽ không quấy rầy gì, vì thế dẫn bọn họ quay lại nhà mình, ngồi trong phòng khách, Diệp Thiếu Dương đơn giản kể lại chuyện xảy ra ở Âm Ty, Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, khuôn mặt vốn lạnh lùng như băng cũng thoáng lộ vẻ sửng sốt.
“Thái Âm Sơn, dám khai chiến với toàn bộ Địa Phủ sao?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Chắc là không, bất quá nhìn qua động tĩnh thực rất lớn.” Nhún vai nói, “Nếu vậy cũng không cần chúng ta nhọc lòng, tính chuyện của mình đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Hiện tại, tình huống bên này của ngươi thế nào?”
“Một câu nói không rõ, mấy người Quách sư huynh sáng mai sẽ đến đây, đến lúc đó mới cùng nhau nói đi, giờ đã quá nửa đêm, cô vừa đến cũng mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc không ý kiến, hỏi: “Ta ngủ ở đâu?”
“Cô qua nhà tôi, ngủ tạm giường tôi một đêm.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng nói, kết quả phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình với vẻ mặt dị thường, thoáng giật mình, vội vàng xua tay nói: “Đừng, đừng có hiểu lầm, ý của tôi là…… cô ngủ giường tôi, tôi qua nằm với Tiểu Mã, là hai phòng riêng biệt, không có chung đụng gì đâu.”
Diệp Tiểu Manh lập tức nói: “Phòng đó của huynh là phòng xép, ra vào đều phải ngang qua phòng của mấy người, nhiều khi không được tiện lắm” quay lại kéo tay Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Nhuế tỷ tỷ, bằng không tỷ ở lại nhà tôi, trong nhà còn không ít phòng trống, thêm một người không thành vấn đề.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ thầm, nếu cô ấy là muội muội của Diệp Thiếu Dương, đương nhiên không có vấn đề, vì thế đồng ý.
“Cứ vậy đi,” Diệp Thiếu Dương đứng dậy nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Sơn thôn nhỏ này quá nửa đêm cái gì cũng không có, không thể đưa cô đi dạo hóng gió, để mai mới tính nha, chúng tôi đi đây.”
Nói rồi, Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tiểu Mã cùng Dưa Dưa rời đi.
Trên đường về nhà, Dưa Dưa ngồi trên vai Diệp Thiếu Dương, đột nhiên cười một cách quỷ bí: “Lão đại, tối nay muội tử kia không đi theo ngươi, có phải đáng tiếc lắm hay không?”
“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt, sau đó liền mắng: “Ngươi đừng ó nói bừa, ta với nàng là bằng hữu!”
Dưa Dưa nhướng nhướng chân mày, “Không gì có thể lừa được ta đâu, lúc ngươi vừa nhìn thấy nàng, ta ngồi trên vai ngươi, còn cảm giác được tim ngươi đập nhanh gấp ba lần bình thường đó nha……”
Gấp ba…… Diệp Thiếu Dương thẹn quá hóa giận, dùng ánh mắt có thể xuyên thấu hết thảy nhìn Dưa Dưa, “Cho ngươi ba giây, lập tức cút ngay cho ta! Một, hai...”
Dưa Dưa thè lưỡi, thân ảnh co rụt lại, hóa thành một đạo làn khói chui vào trong ba lô của hắn.
Trở lại nhà Diệp Quân, cả nhà đều đã đi ngủ, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã nhẹ nhàng đi về phòng mình, Diệp Thiếu Dương thay áo ngủ, đi buồng vệ sinh rửa mặt một chút, leo lên giường nằm, trong đầu vẫn còn quanh quẩn bóng dáng phụ thân.
“Tiểu Diệp Tử, cậu nói đi, hôm nay cậu náo loạn ở Ty Luân Hồi như vậy, phụ thân cậu vẫn còn ở dưới đó, Chuyển Luân Vương, có làm khó ông ấy không hả?” Tiểu Mã rửa mặt xong quay vào, đột nhiên buột miệng nói một câu như vậy.
Diệp Thiếu Dương nói: “Sẽ không đâu. Tuy Chuyển Luân Vương là người keo kiệt, không nói tư tình, nhưng thẳng thắn mà nói, lão nhân này làm việc vẫn rất quy củ, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ này của tôi, mà khó dễ phụ thân tôi đâu.”
Tiểu Mã “ừ” một tiếng, lại hỏi về chuyện của Thái Âm Sơn, Diệp Thiếu Dương không có tâm tình nói chuyện, chỉ trả lời có lệ vài câu, Tiểu Mã tự thấy nhàm chán, liền quay sang chit chat với Vương Bình, kể về những gì đã trải qua đêm nay……
Diệp Thiếu Dương ngủ không được, trằn trọc nhớ lại những gì đã xảy ra khi gặp phụ thân, mỗi một lời nói của ông hắn đều suy đi nghĩ lại rất nhiều lần.
Cách biệt mười mấy năm, không ngờ có thể gặp lại dưới Địa phủ, dù không được đối diện nói chuyện trực tiếp.
Bất quá, nếu nhìn dưới một góc độ khác, ít ra mình còn có thể nhìn thấy phụ thân, biết ông ấy vẫn sống ổn dưới Âm ty, lại còn được nghe giọng nói của ông ấy… Đối với mình mà nói, đây dù sao cũng là một sự an ủi, tương lai không chừng còn có cơ hội gặp mặt.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment