Chương 538
ĐẠO MÀ KHÔNG PHẢI LÀ ĐẠO
“Đi thôi, ta đưa các ngươi về.” Nói xong, Tiêu Dật Vân đi trước dẫn đường, ba người Diệp Thiếu Dương theo sát đằng sau, đi vào đường Hoàng Tuyền, mấy quỷ sai áp giải quỷ hồn đầu thai lập tức cúi đầu chào, “Tham kiến Tiêu áp tư!”
Tiêu Dật Vân khoát tay áo, nói: “Bận thì cứ đi đi.” Tự mình đi xuyên qua đường Hoàng Tuyền, hai cây cổ thụ trước mặt cành lá lập tức tách sang hai bên, để lộ ra một con đường nhỏ.
Tiêu Dật Vân đi vào đầu tiên, Diệp Thiếu Dương theo sát sau đó, Tiểu Mã kéo Dưa Dưa lại, hỏi: “Sao còn có một con đường như vậy, đây là nơi nào?”
“Ngươi là một phàm nhân, biết nhiều như vậy làm gì?” Dưa Dưa hai mắt chớp chớp, nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm đây là chỗ nào a? Trên đường Hoàng Tuyền sao lại có một con đường bí mật như vậy?
Hai bên con đường nhỏ, là rừng trúc rậm rạp, nhưng tất cả thân trúc đều là màu tím, nhìn qua rất quái dị.
Đi được một hồi, con đường trở nên trống trải, tới một bãi đất trống được bao quanh bởi rừng trúc. Ở giữa có một cái bàn đá và mấy ghế đá, Tiêu Dật Vân mời ba người Diệp Thiếu Dương ngồi, bản thân cũng ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ tay, nói: “Một ly trà!”
Lát sau, đằng sau rừng trúc có động tĩnh, một nam quỷ ăn mặc như quỷ dịch bưng ra một chén sứ nhỏ men xanh, đưa đến, đặt vào tay Tiêu Dật Vân.
Tiêu Dật Vân dùng nắp ly gạt nước trà, bưng lên định uống.
Tiểu Mã liếm liếm môi nói: “Ta nói này đại huynh đệ, ngươi có điểm không phải đạo a, sao ngươi chỉ biết gọi một ly trà cho mình uống, chẳng lẽ đạo đãi khách ở Âm Phủ các ngươi đều như thế này hả?”
Tiêu Dật Vân cười ha ha, bàn tay đưa ra, giơ chén trà trước mặt Tiểu Mã, nói: “Vậy thì mời ngươi uống.”
Tiểu Mã cảm giác có gì không đúng, nhìn vào trong ly, trong nước trà là một vật đen tuyền, nhìn kỹ lại, trông như là tóc, cả kinh nói: “Đây là cái gì?”
“Đây là quỷ trà!” Dưa Dưa lườm hắn một cái, “Là tóc quỷ ở Vong Xuyên Hà! Có thể tăng tiến tu vi, đây là thứ tốt, ngươi uống đi!”
Tiểu Mã tức khắc cảm thấy lợm giọng, liên tục xua tay, “Ấy ấy, thứ có khẩu vị nặng như vậy, ta uống không nổi.”
Tiêu Dật Vân cười, vươn tay, cánh tay đột nhiên dài ra, lấy lại chén trà, uống một ngụm trông rất hưởng thụ.
Tiểu Mã nhìn vậy, cả người run lập cập.
Tiêu Dật Vân buông chén trà, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Mấy năm không gặp, pháp lực của ngươi đã tăng lên không ít, thậm chí đến Nhị Pháp Vương thô lỗ kia cũng không phải đối thủ của ngươi, ta thực sự giật mình, có lẽ chính ta cũng không phải đối thủ của ngươi .”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Đừng nói lung tung, ta hỏi ngươi, ta đuổi giết tên quỷ hồn kia, sao hắn có thể ngang nhiên xông vào Dẫn hồn đạo, quân bảo vệ Ty Luân hồi, còn có đại pháp vương đi đâu hết cả rồi?”
“Âm binh phạm giới, trong thời gian này, bọn họ đều ở bên ngoài chinh chiến, đến Nhị Pháp Vương cũng là vừa mới trở về.”
Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Âm binh phạm giới? Âm binh nơi nào?”
“Còn có nơi nào khác nữa sao, đương nhiên là Thái Âm Sơn rồi, thời gian gần đây, bọn chúng có động tĩnh rất lớn, không biết có mưu đồ gì.”
Diệp Thiếu Dương tiếp tục hỏi, Tiêu Dật Vân cũng không nói rõ nguyên cớ, tóm lại, Quỷ Vực gần đây rất không yên ổn, người của Thái Âm Sơn liên tiếp xâm chiếm, Phong Đô Đại Đế đã phái rất nhiều âm binh trấn thủ bên bờ Âm Thuỷ Hà, cho nên mới tạo thành tình huống lính canh gác Âm Ty không nhiều lắm, hơn nữa, đã rất lâu rồi không có việc oán quỷ đánh sâu vào địa phủ , thủ binh canh gác lơ là, mới tạo thành chuyện nghiêm trọng đêm nay.
Bằng không, cho dù có một trăm Diệp Tiểu Thước, cũng không có khả năng đến được âm ti, chứ đừng nói đến việc vào Dẫn hồn đạo của Ty Luân hồi.
“Chuyện này, ngươi cũng không cần hỏi cặn kẽ làm gì,” Tiêu Dật Vân nói, “Phủ quân đại nhân bảo ta nói cho ngươi biết, chuyện trên dương gian, hiện tại Âm Ty không rảnh để quản, dựa vào bản thân các ngươi là chính, chờ ngươi bình định nhân gian rồi, sẽ mời ngươi hỗ trợ, càn quét Thái Âm Sơn.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền luống cuống, nói: “Từ từ đã, mấy lời này của lão Thôi là có ý gì chứ? Cái gì mà 'bình định nhân gian', cái khác không nói, nếu là tứ phương quỷ khấu, ta còn chưa chắc có thể thu phục, càng không nói tới càn quét Thái Âm Sơn, lão Thôi coi ta là thần à?”
Tiêu Dật Vân nhún vai, “Ta chỉ truyền lời, cái khác không biết a.”
Diệp Thiếu Dương buồn bực, “Dù sao ngươi cũng nói với hắn, việc này chẳng can hệ gì tới ta, đừng có kéo ta vào cuộc.”
Tiêu Dật Vân thần bí cười cười, cũng không trả lời.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền chất vấn: “Đúng rồi, cha của ta vẫn luôn ở trong Uổng Tử Thành, ngươi có biết không?”
“Uổng Tử Thành không thuộc quyền quản lý của ta, ngươi cũng không nhờ ta hỏi thăm, làm sao ta biết được. Phủ quân đại nhân tuy biết, nhưng các ngươi không phải là không biết quy củ, hắn sẽ không nói cho ngươi biết đâu.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi giúp ta hỏi thăm một chút về mẹ và ông nội của ta……”
Tiêu Dật Vân nhìn hắn: “Rồi sao nữa?”
“Nếu bọn họ chịu khổ…… Ít nhiều cũng giúp ta chiếu cố họ một chút, nhưng không cần phải nói cho ta biết, để cho ta không vướng bận.”
Tiêu Dật Vân hài lòng gật gật đầu, nói: “Ta cũng hỏi ngươi một vấn đề, tại sao ngươi không muốn thăng làm Địa Tiên?”
Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, lại bổ sung một câu: “Tuyệt đối, đừng có lừa dối ta, nói rằng ngươi pháp lực không đủ gì gì đó, hiện tại với thực lực này của ngươi, thừa sức phong Địa tiên!”
Diệp Thiếu Dương cúi đầu trầm mặc một hồi, nói: “Ta nói ta không dám thăng tiên, ngươi tin không?”
“Vì sao không dám?”
“Ta, còn chưa tìm được Đạo của mình.” Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.
Tiêu Dật Vân cau mày, đến áp tư của Thiên Tử Điện cái gì cũng biết này cũng cảm thấy bối rối. “Đạo môn chi đạo, còn không phải là Đạo sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Đạo môn chi đạo, là tiền nhân ngộ đạo, không phải là Đạo của ta, nếu ta một mực bắt chước, ta với bọn họ, có gì khác nhau?”
Tiêu Dật Vân nói: “Trở thành thiên hạ đệ nhất đạo sĩ, danh đăng tiên tịch, thay trời hành đạo.... chẳng lẽ không phải là thứ mà đạo sĩ các ngươi đều theo đuổi đến cùng sao?”
“Ít nhất... cũng không phải là ta.” Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, rồi lắc đầu, “Ta cũng không biết ta đang theo đuổi cái gì, nhưng ta cảm thấy, ta đang muốn đi tìm một con đường cho chính mình, nếu ta nghĩ thông suốt, có lẽ sẽ tiếp nhận bài vị Địa Tiên.”
Tiêu Dật Vân nói: “Ngươi nghĩ như vậy rất nguy hiểm a, một khi không cẩn thận sẽ nhập ma giới.”
“Yên tâm đi, ta không để tâm vào mấy chuyện nhỏ nhặt đâu.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không nói việc này nữa, hôm nay, chuyện có quỷ hồn trên nhân gian xâm nhập Ty Luân hồi, Âm Ty có truy xét đến cùng không?”
Tiêu Dật Vân nhướng nhướng chân mày, “Có ngươi ứng phó, Âm Ty yên tâm rồi.”
“Ta?” Diệp Thiếu Dương trợn to mắt.
Tiêu Dật Vân nói: “Đại Đế nói, Âm Ty hiện tại binh lực thiếu thốn, cho nên chuyện này giao cho ngươi đi đối phó, nếu ngươi chết, ông ta sẽ có an bài.” Ngừng một chút rồi nói, “Đại Đế còn nói, làm đệ tử của ông ta, ngươi nhất định phải đấu tranh tới cùng, nếu như bị mấy tà vật kia giết chết, hồn phách cũng đừng tới Âm Ty, bằng không sẽ phạt ngươi xuống Địa Ngục.”
“Ỷ lại vào ta sao!” Diệp Thiếu Dương buồn bực, đứng lên nói, “Được rồi, nếu các ngươi không hỗ trợ, thì ta đi.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment