Chương 537
TIỂU TỬ MẶT TRẮNG TIÊU LANG QUÂN
Nhuế Lãnh Ngọc chống chân ngồi xuống bên cạnh thân thể Diệp Thiếu Dương, ghé vào tai hắn, dùng pháp lực dẫn âm, nhẹ giọng nói: “Ta tới rồi, không có việc gì đâu.”
Thanh âm lấy thân thể làm trung gian, truyền tới hồn phách của Diệp Thiếu Dương dưới Âm Phủ.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa lỗ tai, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ. Hắn nhận ra được, đây là giọng của Nhuế Lãnh Ngọc.
Nàng rốt cuộc……đã tới rồi, bảo sao quỷ hồn của mình đã bị đánh tới hộc máu hai lần, sắp sửa đến lần thứ ba thì không thấy gì nữa. Nhất định tà vật đang có ý đồ phá hư nhục thể của mình đã bị Nhuế Lãnh Ngọc thu phục. Có nàng ở đây, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn yên tâm.
Ngồi trên mặt đất thở hổn hển một hồi, đang muốn đứng lên, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm: “Nhị Pháp Vương dừng tay!”
Một đạo kim quang, lăng không phóng tới, đánh thẳng về phía Nhị Pháp Vương.
Nhị Pháp Vương lắc mình tránh được, ngẩng đầu nhìn lên, một người mặc áo dài màu trắng, thân ảnh nhẹ nhàng lướt tới, chắn ở giữa hắn và Diệp Thiếu Dương, vươn một bàn tay, hướng Nhị Pháp Vương chặn lại, nói: “Nhị Pháp Vương, Diệp thiên sư, không thể giết!”
Nhị Pháp Vương khóe miệng run run, trong lòng buồn bực nghĩ: ta muốn giết hắn, cũng phải xem bản thân có khả năng hay không a! Bất quá trước mặt cấp dưới, vẫn phải làm bộ làm tịch, hừ một tiếng nói: “Tiêu Lang Quân, ta phụng lệnh Chuyển Luân Vương tróc nã tội phạm quan trọng, ngươi đừng có xen vào, chẳng lẽ Thôi Phủ Quân muốn nhúng tay vào công việc của Ty Luân hồi?”
Tiêu Lang Quân cười cười, “Chuyện của Ty Luân hồi, Phủ quân đại nhân không dám, cũng không có quyền nhúng tay, lần này ta tới, là để tuyên đọc pháp chỉ của Đại đế ……”
Tiểu Mã kéo kéo tay Dưa Dưa, nói: “Cái tên mặt trắng này là ai vậy?”
Dưa Dưa một tay che miệng hắn lại, “Ngươi nhỏ giọng thôi, hắn mà nghe được thì phiền toái!” Quay đầu nhìn vị Tiêu Lang Quân kia, thấp giọng nói: “Vị này chính là Tiêu Dật Vân, áp tư ( giống như thư ký) ở Thiên Tử Điện, thực tế chính là trợ thủ đắc lực của Thôi Phủ Quân, một nhân vật cực khủng.”
Tiểu Mã nghe hắn nói như vậy, liền liếc mắt nhìn Tiêu Dật Vân kia một cái, kinh ngạc nói: “Tuổi cũng không lớn, siêu như vậy sao?”
Dưa Dưa trợn mắt, “Xem quỷ không cần xem mặt, thường thường tuổi càng trẻ thì quỷ linh càng khủng, ví như ta đây.”
“Pháp chỉ cái gì?” Nhị Pháp Vương nhìn Tiêu Dật Vân, kinh ngạc nói.
Tiêu Dật Vân nâng tay lên, ngón giữa ấn vào huyệt Thái Dương bên phải, vẽ một vòng, sau đó lôi ra ngoài một luồng khí ánh kim, đầu ngón tay bắn ra, luồng khí ánh kim đó bay tới trước người, dần dần tách ra, hình thành một loạt chữ to lấp lánh , tựa như một bức tường bằng ánh sáng.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã biết, đây chính là pháp chỉ của Đại đế, là do thần niệm của ông ta ngưng tụ mà thành. Quỷ hồn bình thường cũng có thể phóng thích ra thần niệm, nhưng sau khi rời khỏi thân thể mấy mét sẽ biến mất. Phong Đô đại đế tu vi thâm sâu khôn lường, ông ta lưu lại thần niệm, cho dù đưa tới ngàn dặm xa, vẫn y nguyên như lúc ban đầu.
Bất luận cái gì viết thành chữ, đều có thể giả tạo, nhưng khí tức còn đọng lại trên thần niệm thật không cách nào giả được, vì thế trăm ngàn năm qua, Phong Đô Đại Đế vẫn luôn dùng phương thức này để truyền pháp chỉ.
Pháp chỉ được viết bằng chữ triện cổ, cái này thực không làm khó được Diệp Thiếu Dương, nhìn qua một lần, vẻ mặt tức khắc trở nên vui vẻ, đại ý của Pháp chỉ là: hắn tuy tự tiện xông vào Ty Luân hồi, phạm vào đại tội, nhưng đã có công đuổi đi lệ quỷ ngoại lai, tránh cho quỷ hồn bị bắt đi, công - tội tương đương, cho nên…… Bị phạt trừ một ngàn năm âm đức, coi như trả giá; còn hai gã đồng bọn, vì chịu sự sai bảo của Diệp Thiếu Dương, chưa phạm nguyên tội, cũng ban đặc xá, Tiêu Dật Vân lập tức đưa bọn họ hồi dương……
Một ngàn năm âm đức, đối với mình chẳng qua như mưa bụi, trở về bắt mấy con quỷ yêu sẽ bù trở lại, biết đâu vận khí tốt, siêu độ cho lão yêu ngàn năm cũng được. Nghĩ vậy Diệp Thiếu Dương liền đứng lên.
“Nhị Pháp Vương, xem kỹ rồi chứ?” Tiêu Dật Vân đưa tay phá huỷ chữ vàng, hướng Nhị Pháp Vương cười cười, nói: “Nhị Pháp Vương có ý kiến gì không?”
Nhị Pháp Vương trợn mắt, có vẻ bất mãn lẩm bẩm nói: “Đại Đế đã lên tiếng, ta có thể có ý kiến gì, ngươi cứ mang bọn họ đi đi.”
Tiêu Dật Vân mỉm cười, chắp tay nói: “Vậy cảm tạ Pháp Vương khai ân.”
Nhị Pháp Vương hừ một tiếng, ánh mắt chuyển qua trên người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lập tức chắp tay nói: “Ta cũng cảm tạ Pháp Vương khai ân, thủ hạ lưu tình, không trổ hết tài năng, bằng không với thần uy của Pháp Vương, ta - một tên tiểu đạo sĩ đâu phải là đối thủ?”
Nhị Pháp Vương nghe xong mấy lời này, trong lòng phơi phới ngất ngây, gật gật đầu nói: “Bổn vương sớm biết rằng pháp chỉ sẽ đến, đương nhiên sẽ không thực sự ra tay. Tuy ta giơ cao đánh khẽ , nhưng ngươi có thể chống được tới hiện tại, cũng đã là ghê gớm lắm rồi.”
Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, trong lòng thì rất khinh bỉ: ngươi biết... ngươi biết cái quỷ a, lúc trước còn không phải kêu gào muốn tiêu diệt ta ư? Bất quá ngươi tốt xấu gì cũng là quan, dù sao sự tình đã được giải quyết, không cần thiết phải làm cho ngươi rớt đài, chân tướng rốt cuộc ra sao, trong lòng hai bên tự hiểu là được, lập tức liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Khụ khụ,” Nhị Pháp Vương cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, ho khan hai tiếng, thái độ hòa hoãn, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Pháp thuật nhân gian của các ngươi…… đúng là cũng có chỗ thần kỳ, bổn vương đã được lãnh hội.....được rồi, Diệp thiên sư, Dẫn hồn đạo không phải là nơi các ngươi có thể ở lâu, hãy đi nhanh đi, bổn vương cũng phải trở về phục mệnh, ngày khác gặp lại.”
“Cung tiễn Pháp Vương.” Diệp Thiếu Dương chắp tay nói, xem như có lệ.
Nhị Pháp Vương dẫn theo mấy tên thủ hạ bị thiêu đến quần áo tả tơi, thân như than đen, ngẩng đầu ưỡn ngực theo Dẫn hồn đạo rời đi.
Nguy cơ, cuối cùng cũng được hóa giải.
Diệp Thiếu Dương thở dài một cái, quay đầu nhìn Tiêu Dật Vân, trợn mắt nói: “Sao ngươi không đợi ta bị giết chết rồi hãy đến?”
Tiêu Dật Vân cười hắc hắc, tiến lên thân thiết vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngươi không phải là trên cơ hắn sao.”
“Nếu ta thực sự hạ được hắn, Chuyển Luân Vương có buông tha cho ta không?”
“Đừng có trách ta, nơi này là Ty Luân hồi, bản thân ta tại đây cũng không là cái gì, Phủ quân đại nhân lại không tiện nhúng tay vào nội vụ của Ty Luân hồi, đành phải phái ta đi tìm Đại đế, cũng may là đến kịp lúc.” Tiêu Dật Vân kéo tay phải Diệp Thiếu Dương, vết thương do bị hắn cắt vẫn còn chảy máu, vì thế để một bàn tay lên phía trên, mây tía trong lòng bàn tay lưu động, bao trùm miệng vết thương. Vết thương lập tức phục hồi lại như cũ, chốc lát sau đã trơn bóng như lúc ban đầu, vết máu cũng biến mất.
Tiểu Mã đứng một bên xem kinh hãi, đột nhiên nghĩ đến vết thương trên tay của mình, vội chạy nhanh qua đó, nâng bàn tay trông như “Cửu Âm Bạch Cốt Trảo” lên cho Tiêu Dật Vân xem, vẻ mặt đau khổ nói: “Đại huynh đệ, làm ơn giúp ta trị thương, công đức này của ngươi, ta sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Tiêu Dật Vân cũng không nhiều lời, nắm lấy cổ tay cậu ta, phóng xuất ra mây tía, luẩn quẩn vờn quanh bàn tay, Tiểu Mã chỉ cảm thấy bàn tay nóng lên, rồi có chút mềm mại, một lát sau, mây tía tan đi, trên tay đã có da thịt, giống như lúc trước, trắng trẻo mập mạp, trong lòng vui mừng, hướng Tiêu Dật Vân liên tục gật đầu, vẻ mặt biết ơn, nói: “Cám ơn đại huynh đệ.”
“Đại huynh đệ……” Tiêu Dật Vân mồ hôi lạnh đầy đầu, Quỷ Vực Âm Ty này, mấy ai dám xưng hô như vậy với mình, bất quá nghĩ đến hắn là bạn thân của Diệp Thiếu Dương, nên cũng đành nhịn!
(Hết chương)
Comments
Post a Comment