Chương 532

TRÊN CẦU NẠI HÀ HỎI VÌ SAO



“Diệp thiên sư, ngươi thân là thiên sư, lại không biết giữ quy củ." Quỷ sai đứng đối diện Diệp Thiếu Dương, nhìn hắn, có chút không đành lòng nói, “Pháp sư cùng quỷ hồn của người thân, vĩnh viễn không được gặp mặt, Diệp thiên sư, ngươi……”

Diệp Thiếu Dương trong nội tâm mâu thuẫn tới cực độ, khó khắn lắm, mới mở miệng khẩn cầu: “Ta cùng cha mười năm không gặp, ta chỉ muốn nhìn mặt ông ấy một lần thôi……”

Quỷ sai không chút dao động, “Với pháp lực của ngươi, tất nhiên chúng ta ngăn không được, cũng sẽ không cản, bản thân ngươi nên cân nhắc cho kỹ.”

“Ta biết, ta nhất định...muốn gặp một lần!”

Phụ thân ở ngay ở đó, chỉ cách trong gang tấc, loại tình cảm nhớ nhung này căn bản lý trí không thể khống chế. Diệp Thiếu Dương lấy tay đè lên bả vai quỷ sai kia, đẩy hắn qua một bên, quỷ sai cũng không phản kháng, chỉ tránh sang bên cạnh, lộ ra một khe hở. Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, tâm trạng vô cùng kích động, đưa mắt nhìn ra phía sau tường người...

Lúc này, trên nhân gian, trong căn nhà hoang lụp xụp kia, lũ quỷ trùng cuối cùng cũng gặm mòn được Huyết tinh phù, nữ quỷ lập tức chui vào bên trong, bò một vòng trên mặt đất, rồi đi vào góc tường, quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn mửa, phun ra vô số quỷ trùng, vừa rơi xuống đất, lập tức biến thành u linh, bay về phía thân thể Diệp Thiếu Dương.

Diệp Tiểu Manh tay cầm ngọc trần chủ, liên tục đánh về phía bọn chúng.

Tuy nhiên, nữ quỷ kia giống như cái máy sinh sản, quỳ rạp trên mặt đất, ôm bụng phun ra không ngừng, quỷ trùng liên tục từ miệng cô ta bò ra, chỉ chốc lát sau, Diệp Tiểu Manh đã khô kiệt pháp lực, cảm giác Ngọc Trần Chủ trong tay càng ngày càng nặng....Tuy nhiên, cô vẫn quyết canh giữ bên người Diệp Thiếu Dương, một tấc cũng không rời, ngọc trần chủ không ngừng phất lên, đánh vào lũ quỷ trùng, trong lòng thầm nói: Thiếu Dương ca, ngươi còn không mau trở lại, ta thật chịu đựng hết nổi rồi……

Một chiếc ô tô dừng ngay dưới chân Núi Đầu Trâu, tài xế quay đầu thoáng nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh, sau đó lại nhìn con đường tối om phía trước, nói: “Tiểu cô nương, phía trước chính là Diệp gia thôn, còn phải trèo qua một ngọn núi mới có thể đến đó, bây giờ đã hơn nửa đêm, không ai tới đón cô sao?”

Mỹ nữ không trả lời, móc một tờ tiền đưa cho hắn, tài xế nhận lấy, trả lại tiền thừa, rồi cười hì hì nói: “Hay là đại ca đưa cô đi tiếp, không thu phí.”

Mỹ nữ không nói gì, lập tức đẩy cửa xe đi xuống.

Đèn xe chiếu vào thân hình mặc váy liền bó sát của cô nàng, làm cho tên tài xế suýt xoa chảy nước miếng, lấy di động ra, yên lặng tìm kiếm một lúc “Tội hấp diêm xử phạt bao nhiêu năm”, sau khi thấy đáp án, lắc đầu thở dài, cho xe chạy đi.😱

Hắn không biết, may mà vừa rồi bản thân còn chút lý trí, giúp hắn thoát khỏi kiếp nạn lớn.😂

Mỹ nữ nhớ kỹ những lời Diệp Tiểu Manh nói, sau khi lên núi đi về phía Bắc, bước thật nhanh vượt qua đỉnh núi, lát sau đi xuống, quả nhiên nhìn thấy phía trước có thôn trang... là một cái thôn ở trên sườn núi, còn một cái dưới chân núi.

Cô không biết cái nào mới là Diệp gia thôn, lấy di động ra, đang định gọi điện thoại hỏi thăm, bất ngờ cảm nhận được một cơn gió lạnh phả vào mặt, thần sắc lập tức biến đổi...là quỷ khí?

Nâng tay lên, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ pháp thuật đặc chế: mặt trên có mấy con số điện tử, đang không ngừng tăng lên, biểu thị cho nồng độ của âm khí.
Có quỷ lui tới!

Mỹ nữ khẽ giật mình, chẳng lẽ có liên quan đến việc Diệp Thiếu Dương xuống âm phủ? Mặc kệ thế nào, cứ đến xem rồi sẽ rõ, vì thế căn cứ theo phương hướng kim đồng hồ đã chỉ, chạy như điên qua đó.
…………
Mọi việc phát sinh tại nhân gian, Diệp Thiếu Dương không hề biết, hắn lướt qua tường người do quỷ sai tạo thành, nóng lòng nhìn qua...... rỗng tuếch, quỷ hồn cha hắn không có ở đó.

Chuyện này.... thật không thể nào!
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, phía trước cách đó không xa, là một lối rẽ, nối thẳng với đường vào Hoàng Tuyền, có không ít quỷ hồn bị quỷ sai xua đuổi , đi xuống cầu Nại Hà.

Diệp Thiếu Dương lật từng người kiểm tra, nhìn tận mặt, nhưng không thấy bóng dáng cha mình đâu cả.

Tuy nhiên hắn biết, quỷ hồn cha mình nhất định có trong đó, hơn nữa ông ấy mới vừa rời khỏi, chắc không đi được xa lắm.

Bên cầu Nại Hà, một bà lão đang ngồi trước cái lều, trong tay cầm một cái phất trần được bó bằng lá ngải, đi tới trước mặt quỷ hồn, ai cũng đều phủi vài cái lên người, sau đó bưng chén canh vàng óng ánh trên bàn đưa cho người ta uống.

Thì ra đây là Mạnh Bà trong truyền thuyết, cùng chén canh của bà ta.

Bên cạnh chỗ Mạnh Bà, có một tòa thạch đài ba tầng, trên đài có viết ba chữ to “Vọng Hương Đài” .

Quỷ hồn đi ngang qua, trước khi uống canh Mạnh Bà, đều phải đứng trên Vọng Hương Đài nhìn ra xa một hồi, hoặc thở ngắn than dài, hoặc khóc lóc thảm thiết, thậm chí có quỷ hồn còn không muốn lên đó, bị quỷ sai lôi xềnh xệch đến chỗ Mạnh Bà, ép phải uống chén canh vàng óng, sau đó áp giải lên cầu Nại Hà.

Cầu Nại Hà là một cây cầu hình vòm xây bằng bạch ngọc, bên cầu có một khối đá toả ánh sáng màu đồng cổ kính, trên mặt có một hàng chữ viết nguệch ngoạc.

Tiểu Mã lúc này chẳng có gì làm, tò mò xem xét nửa ngày, mới nhận ra được đây là một bài thơ:

"Nại Hà Kiều thượng đạo Nại Hà
Thị phi bất độ Vong Xuyên Hà
Tam Sinh Thạch tiền vô đối thác
Vọng Hương Đài biên hội Mạnh Bà."

Tạm dịch:

Trên cầu Nại Hà hỏi tại sao
Thị phi không quá Vong Xuyên Hà
Trước Tam Sinh Thạch không phân biệt đúng sai
Bên Vọng Hương Đài sẽ gặp Mạnh Bà.

Người viết: Thôi Tử Ngọc.

“Thôi Tử Ngọc là ai?” Tiểu Mã tò mò hỏi Dưa Dưa.

“Chính là Đại phán quan Thôi Phủ Quân, nghe nói đây là bài thơ do chính ông ta làm khi mới được thụ phong, lần đầu tiên đi vào Địa Phủ, nhìn thấy chúng sinh luân hồi, nhất thời cảm khái, viết bài thơ này, giống như thần thư được khắc lại, lưu truyền mãi mãi.”

Tiểu Mã lặp lại mấy câu thơ, rồi nhìn khối cự thạch gần như trong suốt kia, biết được đây chính là Tam Sinh Thạch trong truyền thuyết.

Lúc này, một nam tử dáng người cao gầy đi đến bên Vọng Hương Đài, quỷ sai đi cùng ông ta dừng lại như thường lệ, chờ ông ta bước lên đó, không ngờ quỷ hồn kia bỗng lãnh đạm nói: “Con trai của ta ở phía sau ngươi, trong nhà chẳng còn ai thân thuộc, thật chẳng có gì tốt đẹp.”

Diệp Thiếu Dương nghe được tiếng nói chuyện, trái tim run rẩy, thiếu chút nữa thì tê liệt ngã xuống, hướng bóng dáng người nọ, kêu lên: “Cha!”

Quỷ ảnh kia chợt bất động, hồi lâu sau, khẽ thở dài, kêu lên “Thiếu Dương.”

Diệp Thiếu Dương lập tức phi thân tới, quỷ sai nhanh chóng đứng chặn trước mặt, lạnh lùng nói: “Người - Quỷ không được gần nhau, Diệp thiên sư, xin hãy tự trọng!”

Diệp Thiếu Dương đứng lại, nhìn bóng dáng phụ thân, một lần nữa kêu lên: “Cha!” nước mắt tuôn ra như suối, sau đó bất chấp tất cả vọt lên, hy vọng thấy được cha mình dù chỉ một lần.

Kết quả, hắn chưa kịp cất bước, trong nháy mắt, đã bị cha hắn dùng tay đẩy ngược trở lại, một cỗ quỷ khí tạo thành kết giới ngăn cản.

Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, cha mình sao lại có tu vi thế này?

Tiếp đó, thân ảnh cha hắn nhạt dần, rồi biến thành một đạo quỷ ảnh gần như trong suốt, sau đó xoay người lại, Diệp Thiếu Dương cảm giác được ông ấy đang nhìn chính mình, qua một hồi lâu, tiếng cha hắn trầm thấp vang lên: “Thiếu Dương, con đã trưởng thành rồi, thật là  tốt quá!.”

Diệp Thiếu Dương quỳ sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa.

Cha hắn thở dài, chậm rãi nói tiếp: “Mười mấy năm qua con trải qua việc gì, ta đều biết, giờ con đã là thiên sư, điều này thật tốt, con có sứ mệnh của mình, vì thế , con không nên gặp ta thì tốt hơn.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, hỏi: “Vì sao?”

“Con và ta người / quỷ khác biệt, duyên phận cha - con chúng ta đã hết, con là một Thiên sư, phải tuân theo quy củ…… 'Không thể thăm quỷ thân', ta không thể để con phá hỏng điều này, tự hủy tương lai của chính mình.”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536