Chương 530
BỈ NGẠN HOA KHAI HOÀNG TUYỀN LỘ
Trước sự khiếp sợ của mấy tên quỷ sai, Diệp Thiếu Dương không chút do dự vung dây Câu Hồn……
Tuy lúc này hắn mang quỷ thân, nhưng thân thể khi xuống Âm ty là một hình thái đặc thù, khác biệt với người thường sau khi chết, vẫn có pháp lực , pháp khí cũng vậy, đã ra tay sẽ không chừa lối thoát, lấy một chọi bốn, sau khi quyết chiến mấy hiệp, bốn tên quỷ sai bị đánh bay ra ngoài, tuy nhiên thương tích không quá nặng.
Bốn người thấy không phải đối thủ của hắn, cũng không phải ngốc, nên không cố sức tử thủ Luân hồi đạo, hướng ra ngoài bay đi, buông một câu giận dữ đến cực điểm: “Diệp Thiếu Dương, ngươi thật to gan, chúng ta sẽ đi tìm Chuyển Luân Vương, bắt âm hồn của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ biết tay!”
Diệp Thiếu Dương thở dài, quay đầu nói với hai người Tiểu Mã: “Xông vào ty Luân Hồi, nghiệp chướng nặng nề, nhưng tôi vẫn muốn đi, các người thực không thể đi vào đó, ở đây chờ tôi, vạn nhất đợi không được…… thì tự mình trở về.” Nói xong không chút do dự đi qua đình môn, sau khi đi vào, mọi thứ loá lên, cảnh sắc lập tức biến đổi, trước mắt xuất hiện một khoảng không trống trải.
Ở giữa có hai đám người đang đánh nhau, quỷ khí cùng yêu khí đan xen, phô diễn nhiều sắc thái ánh sáng, không ngừng có quỷ yêu bị giết, tinh phách bay tán loạn, quỷ huyết văng tứ phía, nhìn qua tinh huyết tràn ngập khắp nơi.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận quan sát, phát hiện một bên là quỷ sai, ngực đeo quỷ bài phát hồng quang, dẫn đầu chính là một người mặc giáp trụ màu đen, đầu đội mũ tướng quân, thì ra là Tam Pháp Vương ở ty Luân hồi. Ty Luân hồi có tổng cộng ba vị Pháp Vương, đầu đội mũ quan, phân biệt 3 màu : đỏ, vàng, xanh. Gia hoả trước mắt đội mũ màu xanh, là tên có pháp lực kém nhất trong Tam Pháp Vương, loại trừ địa vị Âm Thần, thực lực so với một con Quỷ Thủ ngàn năm cũng mạnh không kém.
Đối địch với hắn, là một người mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen, đi giày da...đó chính là Diệp Tiểu Thước, hắn còn chưa hiện ra chân thân, chứng tỏ vẫn chưa dốc toàn lực.
Phía sau bọn họ, trên một con đường mọc đầy cỏ hoang, có tinh phách không ngừng bay ra, xem ra bên kia cũng có đánh nhau.
Cha mình…… nhất định ở đó.
Diệp Thiếu Dương không chút do dự, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đang muốn tiến lên, đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên vai hắn, quay đầu nhìn lại, thì ra là Tiểu Mã và Dưa Dưa, đang đứng ở bên cạnh, hai người đều mỉm cười.
Diệp Thiếu Dương đại kinh thất sắc, “Các người, các người sao lại vào đây, thừa dịp chưa ai phát hiện, mau đi ra đi!” Vừa nói vừa đẩy bọn họ ra.
"Ái chà, vào cũng vào rồi, cậu làm gì được tôi!” Tiểu Mã đứng bất động, với trọng lượng của cậu ta, Diệp Thiếu Dương muốn đẩy cũng không được.
“Không phải tôi đã nói các người, nơi này tuyệt không thể vào!” Diệp Thiếu Dương cao giọng mắng.
Tiểu Mã bất mãn kêu lên: “Không phải chỉ là vạn kiếp bất phục, hồn bay phách tán gì đó sao, cậu vào được, tôi sợ cái gì!”
“Tôi vì cứu cha, chết cũng không tiếc, không cần thiết phải kéo theo các người.”
Tiểu Mã nhún vai, “Tôi vì giúp anh em của mình, dù chết…… Cũng không nuối tiếc.”
“Ta vì lão đại,” Dưa Dưa thè lưỡi, “Cùng lắm thì hồn bay phách tán mà thôi, không hù được ta đâu.”
Tiểu Mã nói: “Có điều, chúng ta không phải vẫn chưa chết hay sao, đi xuống dưới này, có thể trụ được bao lâu.?!”
Diệp Thiếu Dương chưa kịp mở miệng, thì Dưa Dưa đã nhanh chân chạy ra thật xa, cười hì hì nói: “Lão đại, ngươi muốn bắt ta, mười phút cũng bắt không được, ngươi có thời gian lãng phí sao? Chúng ta biết hậu quả, nhưng không sợ, ngươi đừng tốn công khuyên bảo nữa, thật đó.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, trong lòng xúc động dâng trào, hít sâu một hơi, gật gật đầu nói: “Được rồi, đi theo tôi.”
Nói xong cũng không quay đầu lại, phía trước thẳng tiến, trong lòng thầm hạ quyết tâm, chỉ cần mình còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ bảo vệ bọn họ, bình yên hoàn dương! Chẳng sợ sẽ đắc tội toàn bộ âm ty, dù có thịt nát xương tan, cũng không hối tiếc!
Diệp Thiếu Dương dẫn theo hai người Tiểu Mã, tạm thời không tham chiến, mà là từ bên cạnh vòng qua, tiến vào Dẫn hồn đạo, một hơi chạy như điên về phía trước, qua một ngã rẽ, trước mắt đột nhiên nhìn thấy:
Một khối kiến trúc thật lớn trông giống như cối xay gió, toạ giữa một vùng nước đỏ như máu, từng đợt sóng đục ngầu cuộn tung trời, bọt sóng dập dềnh, trong nước thỉnh thoảng lại hiện ra một số hình dáng kỳ quái, có gà chó rắn cá, còn có vô số quỷ hồn, phát ra âm thanh rít gào nức nở, âm phong từ từ thổi tới, mùi tanh phả vào mặt, cực kỳ ghê tởm.
Một con đường nhỏ phủ kín hoa đỏ, nhìn qua giống như trải một tấm thảm máu, thông ra phía bờ sông.
Tiểu Mã nhìn những bông hoa phủ kín trên mặt đất, nhất thời không dám đặt chân, lẩm bẩm nói: “Đây là hoa gì?”
“Hoa Bỉ ngạn,” Dưa Dưa nói, “Cứ dẫm lên đi, hiện tại ngươi là âm hồn, không dẫm nát được bọn chúng đâu.”
Tiểu Mã đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: “Hoa Bỉ ngạn à, không phải chỉ mọc trên đường Hoàng Tuyền ư, sao ở đây cũng có?”
Dưa Sưa trợn mắt nói, “Thì đây là đường Hoàng Tuyền a, phía trước là sông Vong Xuyên, cái thứ to đùng ở giữa kia, chính là giếng Luân hồi. Ngươi cho rằng đây là nơi nào?”
Tiểu Mã hoàn toàn ngây người, “Chúng ta không phải chưa qua Quỷ Môn Quan sao, làm thế nào đã tới đường Hoàng Tuyền?”
“Chúng ta đi qua Uổng Tử Thành, đây xem như là đường tắt, quỷ hồn thực sự mới đi đường Hoàng Tuyền, ở bên kia kìa.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu, bước lên đường Hoàng Tuyền, đi thẳng rồi quẹo một cái, băng qua mấy hàng cây, trước mặt xuất hiện một tòa cổ xưa cầu hình vòm, đó là cầu Nại Hà nơi! Cách đó không xa có một ngã ba hình chữ Đinh (丁), một đám quỷ tốt, đang ở ngay lối rẽ, đấu pháp cùng nhóm quỷ sai, trong đó tám quỷ sai chia hai phía, sát cánh bên nhau, tạo thành tường người, như đang quây lấy ai ở bên trong, mệt mỏi ứng phó sự tấn công của quỷ tốt.
Diệp Thiếu Dương trong long chợt xáo động, hắn nghi ngờ người được quỷ sai che chắn ở giữa, chính là vong hồn của cha mình!
Tử quang chợt loé lên, Long Tuyền kiếm bay ra, giết chết mấy tên quỷ tốt, Diệp Thiếu Dương một bước nhảy đến trước mặt quỷ sai, tuy rất nóng lòng muốn gặp cha, nhưng hắn biết, hiện tại chưa phải là lúc thích hợp, hắn xoay người về phía trước, cản trở sự công kích của quỷ tốt, Tiểu Mã với Dưa Dưa cũng lập tức đến bên cạnh, hỗ trợ ngăn chặn thế tấn công.
Dưa Dưa tu vi sâu đậm, lúc trước, đến Liệt đầu quỷ tử cũng không phải đối thủ của hắn, đối phó với đám tiểu lâu la này thì không cần phải nói, cứ lần lượt hạ đo ván từng tên một.
Bên kia, cơ thể Tiểu Mã dưới sự chi phối của luồng khí cổ quái, tựa hồ cũng biến thành một cao nhân trong giới pháp thuật, tuy rằng thủ đoạn công kích không có gì, toàn dùng nắm đấm, đánh thẳng vào mặt những con quỷ tốt đó, nhưng một quyền này có thể hạ knock-out một tên, loại cảm giác kích thích này khiến cậu ta hưng phấn tới cực độ, vừa đấm túi bụi vừa mở miệng quát mắng: “Lão tử một quyền đánh chết tươi các ngươi nha, đánh chết tươi các ngươi nha!”
Nhìn qua thật giống một tên đồ tể hung ác.😱
Ba người phối hợp phản kích, tình hình đã dần ổn định. Diệp Thiếu Dương bình tĩnh trở lại, phóng mắt nhìn ra, những quỷ tốt đó số lượng thì nhiều, nhưng mấy tên cầm đầu, xem ra, cũng chỉ có trình độ như “Nhật dạ tuần du” ở Quỷ tiên thôn mà thôi. Diệp Thiếu Dương nhìn đi nhìn lại mấy lần, không tìm được Tuyết Kỳ, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ cô ta không tới?
(Hết chương)
Comments
Post a Comment