Chương 529

ĐỘT NHẬP TY LUÂN HỒI

Diệp Thiếu Dương chạy như bay đến cửa thành, phát hiện không ai canh giữ, quỷ hồn tự do xuất nhập, cổ trang lẫn hiện đại đều có, trước ngực mỗi quỷ hồn đều đeo một miếng mộc bài màu xanh, biểu thị thân phận quỷ dịch của bọn chúng.

Diệp Thiếu Dương tùy tay bắt lấy một tên, dò hỏi trước thành vì sao không có ai canh giữ, thì được trả lời là, vừa rồi có kẻ xông vào Âm Ty, lính canh đều đuổi theo, chạy về phía Uổng Tử Thành.

“Uổng Tử Thành phía bên phải Minh Vương Đại Điện, đi thôi!” Diệp Thiếu Dương một bước vọt thật xa, Tiểu Mã với Dưa Dưa cũng theo sát đằng sau, sau khi vào thành, đi dọc bên phải tường vây. 

Tiểu Mã vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn về phía Uổng Tử Thành, cảm giác có chút giống cố cung, khắp nơi đều là nhà cửa có kiến trúc cổ xưa, phía trước cửa thành là một con đường lát bằng đá xanh, cuối đường có ít nhất mấy chục bậc thang màu đỏ, trên đỉnh là một toà cung điện có mái cong.

“Đó là cái gì?” Tiểu Mã nhịn không được hỏi.

“Minh Vương Đại Điện,” Dưa Dưa nói, “Không cần hỏi lại, lát nữa đến Uổng Tử Thành, lúc chúng ta đánh nhau, ngươi hãy tìm chỗ trốn xa một chút.”

“Trốn? Sao mà phải trốn, ta là Thiên sư đó nha!” Tiểu Mã xắn tay áo lên, giận dữ nói.

Dưa Dưa trợn mắt, không nói gì.

Dọc theo tường vây đi khoảng hơn mười phút, đến một lối rẽ, qua cổng vòm đi ra ngoài, từng dãy nhà cửa san sát, kiến trúc hoàn toàn giống nhau, vô cùng ngay ngắn, cửa có treo biển hiệu, trên đó viết mấy con số, nhà cửa tổng cộng có hơn mười dãy, mỗi dãy đều dài đến ngút tầm mắt, Tiểu Mã tùy tiện nhìn một biển hiệu, số nhà chính là “9931”, tức khắc giật mình cả kinh: tất cả có đến hơn mười dãy , mỗi dayc lại có đến hơn 9000 số nhà, vậy tổng cộng có bao nhiêu căn?

Từ phía cuối dãy, truyền đến một loạt tiếng ồn, Diệp Thiếu Dương lập tức lao qua đó, mới băng qua một ngôi nhà cuối cùng, vừa lúc trông thấy một nhóm quỷ sai từ đối diện đi tới, cả đám đầu đội mũ đen, mặc áo đen, hông đeo đai móc , bên trên treo một dây Câu Hồn giống như của Diệp Thiếu Dương.

Từ cách ăn mặc có thể nhận ra, bọn họ là quỷ sai cấp bậc tương đối cao.

Nhìn thấy ba người Diệp Thiếu Dương, quỷ sai này lập tức cảnh giác, một tên cầm đầu trên dưới quan sát bọn họ, tháo dây Câu Hồn xuống, lạnh lùng quát: “Mấy sinh hồn các ngươi, tới đây làm gì?!”

Diệp Thiếu Dương lấy Thiên sư bài ra, chìa cho bọn họ xem, chắp tay nói: “Mao Sơn Thiên sư Diệp Thiếu Dương, truy kích hai lệ quỷ nhân gian, chạy tới nơi này, xin hỏi các vị có nhìn thấy bọn chúng không?”

Vừa nghe nói hắn là Thiên sư, sắc mặt mấy quỷ sai lập tức hòa hoãn, quỷ sai dẫn đầu thu lại dây Câu Hồn treo bên hông, chắp tay, “Diệp thiên sư, đám lệ quỷ nhân gian đó đã đột nhập Ty Luân Hồi, chúng ta là lính canh ở Uổng Tử Thành, không tiện vào trong, nên quay về phục mệnh.”

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, “Cái gì, bọn họ đã xông vào Ty Luân Hồi rồi ư!”

Ty Luân Hồi chủ quản luân hồi trong tam giới, chính là nơi thần thánh trọng yếu nhất của tam giới, vạn nhất phát sinh nhầm lẫn, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, chưa được cho phép, dù là quỷ sai dưới Địa Phủ cũng tuyệt đối không thể tiến vào. Diệp Tiểu Thước ngang nhiên dám xông vào Ty Luân Hồi, quả thực Thiên Địa bất dung, căn bản không còn đường sống mà quay lại.

Quỷ sai kia nói: “Đúng vậy, bọn chúng vốn muốn tới cướp một quỷ hồn ở Uổng Tử Thành, chúng ta liều chết ngăn cản, sau đó Chuyển Luân Vương đặc cách phê chuẩn quỷ hồn đó đi đầu thai trước, phái người đưa đến Luân Hồi Đạo, mấy gia hoả không muốn sống đó lập tức đuổi theo, chúng ta không dám tự ý xông vào, cho nên phải quay về, hiện tại Tam Pháp Vương đang dẫn theo quỷ sai của Ty Luân Hồi đuổi theo ngăn cản.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe xong, lòng nóng như lửa đốt, chẳng kịp nói gì, phóng như bay về phía Ty Luân Hồi, Tiểu Mã và Dưa Dưa cũng chạy theo hắn, một mạch đến tường vây Uổng Tử Thành, nhìn thấy một cổng vòm, sau khi đi vào, đối diện là một khoảng núi non hoang dã, cây cối um tùm, có một con đường lát đá phiến thẳng tắp, thông tới một toà cung điện có kiến trúc hình cầu, không biết rộng lớn bao nhiêu, chỉ có duy nhất một tầng, phía trên là mái vòm cao vút. Tuy không có nguồn sáng, nhưng tòa lâu đài này lại phát ra nhu quang thần kỳ.

Tiểu Mã theo Diệp Thiếu Dương chạy như điên qua đó, mở to mắt quan sát, chỉ thấy phía trên “lâu đài” có một tấm biển màu đỏ, bên trên viết bốn chữ to mạ vàng: “Xuất sinh nhập tử”. Bỗng thấy khó hiểu, sau đó nghĩ lại, đây là Ty Luân Hồi, từ trong này đi ra, đương nhiên là đi đầu thai, vì thế là Sinh, quỷ hồn vào Ty Luân Hồi, đều là người chết tại nhân gian, đương nhiên là Tử, càng nghĩ càng thấy bốn chữ này đúng là cũng có ý nghĩa.

Bốn tên quỷ sai áo vàng, đứng canh hai bên trái phải, cả đám mặt mũi đen sì, đúng là hung thần ác sát.

Diệp Thiếu Dương vừa đến trước mặt liền bị bọn chúng thô lỗ chặn lại.

Diệp Thiếu Dương lấy ra Thiên sư bài, vắn tắt nói mục đích của mình, bốn gã quỷ sai kia sau khi xem xét, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi là Thiên sư nhân gian, thì cũng nên hiểu rõ, chuyển luân trọng địa này có đi không về, có vào không ra, chỉ duy nhất một con đường thông tới giếng Lục đạo luân hồi, chắc ngươi không muốn đi luân hồi đấy chứ?”

Diệp Thiếu Dương lửa giận công tâm, lạnh lùng nói: “Chuyện này can hệ trọng đại, vạn nhất quỷ hồn đó bị lệ quỷ nhân gian bắt đi, hậu quả thực không dám tưởng tượng.”

Quỷ sai kia hừ một tiếng nói: “Tam Pháp Vương đang ở bên trong tru sát đám đạo tặc đó, chẳng mấy chốc sẽ có thể tóm gọn tất cả, không phiền pháp sư nhân gian như ngươi nhọc lòng, chúng ta phụng mệnh trấn thủ tại đây, bất kỳ kẻ nào cũng không được xông vào!”

Diệp Thiếu Dương dùng hết chút kiên nhẫn cuối cùng, nói: “Nếu chúng chỉ là bọn đạo tặc tầm thường, sẽ không thể một mạch xông tới nơi này, càng không dám cả gan gây chiến, ta biết Tam Pháp Vương có năng lực, nhưng vạn nhất để chúng bắt đi quỷ hồn, quan hệ trọng đại, ta chỉ muốn hỗ trợ mà thôi, chẳng lẽ với thân phận pháp sư nhân gian như chúng ta, ngươi vẫn không tin tưởng?”

Quỷ sai lạnh lùng nhìn hắn một cái, có chút khinh thường xen lẫn đắc ý nói: “Làm Thiên sư đúng là không dễ, nhân gian cũng không có mấy người, Thôi Phủ Quân nể mặt ngươi, Tần quảng Vương nể mặt ngươi, đến Diêm La Vương cũng có thể nể mặt ngươi, nhưng ngươi đừng quên, Ty Luân Hồi là nha môn trọng yếu nhất ở Âm Ty, ta nói không thể, là không thể, bổn tôn cứ đứng ở đây, ngươi có dám xông vào hay không?”

Tiểu Mã nghe đến đó, thực sự nhịn không được, liền bốc hỏa, nổi giận đùng đùng, mắng: “Bổn... bổn cái đầu ngươi, ngươi dám, bọn ta cứ xông vào đấy, làm gì được hả?”

“To gan!” Quỷ sai hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm quỷ khí, tấn công sang Tiểu Mã. 

Với Thiên sư như Diệp Thiếu Dương, ít nhiều gì hắn cũng có chút dè chừng, đối mặt quỷ hồn bình thường, vẫn luôn bắt nạt làm tăng uy phong của Âm Ty, căn bản chẳng có chút nào kiêng kỵ, cứ trực tiếp ra tay.

Trong giây phút quỷ khí sắp đánh trúng Tiểu Mã, một tấm linh phù màu tím bay tới, đánh tan quỷ khí . Quỷ sai kia sửng sốt, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, quát: “Ngươi dám động thủ với bổn tôn?!”

“Đừng có chụp mũ cho ta như thế,” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói, “Ta biết trách nhiệm của các ngươi, nên không hề oán trách, tuy nhiên ta cũng có trách nhiệm  của riêng mình, nhất thiết phải đi vào, đắc tội!”

Cái hắn gọi là “Trách nhiệm”, chính là trách nhiệm của một người con đối với phụ thân: Phụ thân đã chết, vong hồn còn vì mình mà chịu liên lụy, mình tuyệt đối không thể để ông ấy phải chịu một chút ấm ức nào, bằng không, sao xứng với phận làm con.

Đối mặt với chuyện tình cảm, bất luận Thiên Địa đại đạo gì cũng không thèm để ý, bất kỳ Âm Phủ luật pháp gì cũng sẽ không làm theo!


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536