Chương 528
UỔNG TỬ THÀNH
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh hãi, hắn vốn tưởng Diệp Tiểu Thước với Tuyết Kỳ sẽ lặng lẽ lẻn vào Uổng Tử Thành, tìm kiếm thân nhân của mình, không ngờ lại đánh một trận to như vậy, hai gia hỏa không thể không biết hậu quả của việc đột nhập Âm Ty, chẳng lẽ bọn họ thực sự đã hoàn toàn không màng tới hậu quả?
“Bên phía Tần Quảng Vương không có động tĩnh gì sao?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Tạm thời hình như vẫn chưa gây sang bên đó,” tiểu cô nương kia nói, “Ta cũng không rõ lắm, bất quá hầu hết Âm binh Địa ngục đều bị điều ra ngoài, binh lính canh giữ Uổng Tử Thành còn lại không nhiều lắm.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, thủ binh ở Uổng Tử Thành bị điều đi, đây là sao? Bất quá nghĩ lại, hay là hai người Diệp Tiểu Thước cố ý chọn thời điểm này để đột nhập?
“Cảm tạ, ta sẽ qua đó ngay!”
Diệp Thiếu Dương lòng nóng như lửa đốt, không rảnh chào tạm biệt những người khác, một bước vọt tới Vong Tình Cốc, cảm xúc trong lòng khó tả, suy đi nghĩ lại một vấn đề: Chẳng lẽ trong số người thân của mình, còn có người chưa đi đầu thai, hiện đang sống trong Uổng Tử Thành? Nếu vậy, làm sao Diệp Tiểu Thước hay Quỷ mẫu đứng đằng sau hắn, lại biết được?
Trong lúc Diệp Thiếu Dương đang chạy như điên tới Uổng Tử Thành, thic trên dương gian, tại căn nhà nhỏ dột nát kia, Diệp Tiểu Manh đang ngồi trên mặt đất, ngơ ngẩn nhìn thân thể hắn, lòng thầm cầu nguyện Diệp Thiếu Dương chuyến này bình an, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, đồng thời cũng cầu khẩn sao cho yêu ma quỷ quái đừng tới đây, tổn bại thân thể hắn.
Đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, dọa cô giật mình bật dậy, cúi đầu nhìn, là tiếng di động của Diệp Thiếu Dương, trên màn hình hiện ra một chữ “Ngọc”, nhớ tới lời dặn của hắn trước lúc đi, vội vàng bắt máy, phía bên kia vang lên tiếng một cô gái: “Ta đã đến cái trấn mà ngươi nói, Tưởng gia đại môn, qua chỗ ngươi thế nào đây?”
Diệp Tiểu Manh sửng sốt một chút, nói: “Chào cô, tôi là muội muội của hắn, cô là bằng hữu của Thiếu Dương ca à, hiện giờ có phải muốn tới đây không?”
Đối phương ngừng một chút, nói: “Diệp Thiếu Dương đâu?”
“Đi…… Âm Phủ rồi.”
“Cái gì!” Cô gái hơi ngạc nhiên.
“Không không, đừng hiểu lầm, ca ca đi Âm Phủ cứu người thân, một câu không thể nói rõ, tôi đang coi giữ thân thể của hắn.”
Cô gái ngừng lại một chút, nói: “Đi tới chỗ cô như thế nào?”
“Cô……” Diệp Tiểu Manh chợt nhớ cô gái là từ nơi khác tới, chắc không lái xe, vì thế nói: “Cô đang ở bến xe phải không, chỗ này không có xe buýt, cô có thể ngồi xe dù qua đây, bất quá một cô gái như cô……”
Đầu bên kia lập tức nói, “Không liên quan, cô cứ nói ở đâu đi.”
“Cô thuê xe đến Ẩn tiên tập, tới cửa Diệp gia thôn, sau đó đi theo hướng bắc…… nếu cô không tìm thấy thì cứ gọi cho tôi.”
Cô gái “ừ” một tiếng, cũng chưa nói lời tạm biệt, đã cúp máy.
Diệp Tiểu Manh ngơ ngẩn nhìn di động, trong lòng nghĩ, cô gái này…… là người gì của Thiếu Dương ca?
Đột nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một âm thanh quái dị, giống như thứ gì phá vỡ kính, Diệp Tiểu Manh vội vàng quay đầu nhìn lại, tức khắc hoảng sợ, một khuôn mặt nữ nhân khô gầy trắng bệch, xuất hiện bên ngoài cửa sổ, đang nhìn mình ngoác miệng cười.
Trong miệng cô ta, răng mọc lổn nhổn, khoang miệng bò đầy tiểu trùng màu đen, ngọ nguậy liên hồi, nhìn qua ghê tởm phát ói.
Quỷ yêu! Diệp Tiểu Manh lập tức khẩn trương.
Nữ quỷ kia muốn bò từ bên ngoài cửa sổ vào, kết quả hồng quang loé sáng, đánh vào giữa trán cô ta, một cỗ quỷ huyết phọt ra, hai con mắt cô ta trực tiếp bị chu sa bắn vào, hai dòng chất lỏng màu xanh chảy xuống khuôn mặt.
“He he……” Cô ta ngoác cái miệng rộng, phát ra âm thanh kỳ quái không biết là khóc hay cười, khiến người sởn da đầu, một lát sau, cô ta lại khịt khịt mũi, ngửi khắp nơi trên cửa sổ, dí sát vào cạnh cửa, trên đó có một cửa sổ nhỏ hình chữ nhật, nơi mà Diệp Thiếu Dương đã dán Huyết tinh phù trước đó.
Nữ quỷ há miệng, tiểu trùng màu đen không ngừng bò ra, sau khi bò lên trên tường, thân thể lập tức biến to.
Diệp Tiểu Manh lúc này mới thấy rõ, lũ sâu nhỏ đó chính là bộ xương khô mang mặt quỷ, không có tứ chi, chỉ có một cái đuôi trông như con giun, bò tới bò lui, trông cực kỳ quái dị.
Đám sâu đen này sau khi bò lên vách tường, lập tức kích hoạt cấm chế chu sa tuyến, hồng quang hiện lên, không ngừng giết chết quỷ trùng, hóa thành một bãi máu đen, nhưng ngày càng có nhiều quỷ trùng bò lên, uy lực của chu sa tuyến cũng càng ngày càng yếu.
Diệp Tiểu Manh nắm chặt Ngọc Trần Chủ, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, không hề bỏ chạy. Không phải không dám, mà vì cô biết nếu mình chạy ra ngoài, sinh khí thoát ra, cấm chế do Diệp Thiếu Dương lưu lại sẽ bị mở, đám quỷ trùng đó sẽ chui vào, cho nên cô chỉ có thể chờ đợi, trong lòng lo lắng, hy vọng Diệp Thiếu Dương sẽ quay về trước khi cấm chế bị lũ quỷ trùng phá hư, một khi quỷ trùng vào nhà, bản thân mình sẽ không thể ứng phó.
Cuối cùng, pháp lực trên hồng tuyến đều đã bị máu của quỷ trùng ăn mòn, tiêu hao sạch sẽ, đám quỷ trùng đó bắt đầu bò lên bên cạnh Huyết tinh phù, cùng nhau quây lại, ngoác cái miệng rộng, thè đầu lưỡi màu đen, liếm lấy liếm để tấm phù……
Diệp Tiểu Manh lo lắng, đứng ngồi không yên, cúi đầu thoáng nhìn Diệp Thiếu Dương đang “ngủ say”, lẩm bẩm nói:
“Thiếu Dương ca, mau trở lại, mau trở lại nha……”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra trên nhân gian.
Hắn đi xuyên qua Vong Tình Cốc, nhìn thấy khoảng núi non trùng điệp mờ ảo, một tòa cung điện tọa lạc ngay dưới chân núi, dường như là một tòa thành trì cổ đại, diện tích rộng lớn, ngoài thành bao bọc bởi một loại cây thật lớn, một đoạn tường thành thấp thoáng dưới bóng cây, nhìn không rõ là dài bao nhiêu. Từ xa nhìn lại, dấy lên một cảm giác âm u.
Có rất nhiều quỷ hồn, đi tới đi lui dưới cổng vòm của cung điện.
“Đây là Diêm Vương Điện sao?” Tiểu Mã mở to hai mắt, vô cùng ngạc nhiên, nói.
“Đây là Phong Đô Thành.” Dưa Dưa nói.
“Thế là sao, có gì khác Diêm Vương Điện chứ?”
Trong lúc này, Diệp Thiếu Dương đang cất bước đi về phía cung điện.
Dưa Dưa theo phía sau, bị Tiểu Mã bám lấy hỏi liên hồi, đành phải vừa đi vừa giải thích: ““Phong Đô Thành chính là trung tâm của Âm Ty, nha môn lớn nhỏ đều nằm bên trong, Diêm Vương Điện cũng ở trong đó, tổng cộng có 10 Điện……”
Ngoài cổng lớn Phong Đô Thành có dựng một tấm bia đá rất to, bia có màu đen tuyền, mặt trên vốn không hề có chữ, nhưng khi bọn hắn đi lướt qua bên cạnh, Tiểu Mã nhìn thấy trên mặt gợn sóng như nước, hiện ra mấy chữ:
“Vô vi đại đạo, thiên tri nhân tình; vô vi yểu minh, quỷ kiến nhân hình, tâm ngôn ý ngữ, quỷ văn nhân thanh, phạm cấm mãn doanh, địa thu nhân hồn.”
Tiểu Mã yên lặng đọc qua một lần, đột nhiên nhăn mặt nói: “Không đúng, mấy chữ này đều là giản thể, hơn nữa hình như còn là chữ viết kiểu mới, ở nơi như thế này…… chằng phải nên là chữ triện hay phồn thể gì đó sao?”
Dưa Dưa nói: “Cái này gọi là Tâm Cảnh Bia, mỗi người nhìn qua, chữ trên bề mặt sẽ thay đổi, biến thành kiểu chữ mà người đó có thể đọc được, nếu toàn là chữ triện gì gì đó, người hiện đại như các ngươi có đọc được không?”
Tiểu Mã bất chợt hiểu ra, cau mày nói: “Vấn đề là ta không hiểu mấy chữ này có ý nghĩa gì.”
“Có quỷ mới biết,” Dưa Dưa nói, “À không, quỷ cũng chẳng biết.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment