Chương 526
BÊN BỜ ẤM THUỶ HÀ
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, nói: “Cái gì không đúng?”
“Cái này không phải là đồ vật trên dương gian à, sao có thể mang xuống Âm phủ?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trên người của cậu cũng mặc quần áo dương gian đấy thôi, sao có thể mang xuống dưới này?”
Tiểu Mã ngơ ngẩn, cúi đầu nhìn trên người mình , nói: “Ừ nhỉ, sao lại thế?”
Diệp Thiếu Dương vừa đi vừa nói chuyện: “Con người sau khi chết, đồ vật sát với thân thể đều có thể mang tới Âm phủ, bất quá chỉ thay đổi hình thức, hơn nữa tôi lại là thiên sư, có thể mang rất nhiều đồ vật xuống đây, không bị không gian hạn chế, bằng không mấy pháp khí này của tôi phải làm sao bây giờ, tới Âm phủ chẳng lẽ tay không đánh nhau với bọn họ ?”
Tiểu Mã nhìn thân thể mình, có cảm giác dường như đã qua mấy kiếp, thở dài nói: “Vậy là tôi đã thành quỷ hồn……”
Lần đầu tiên xuống Âm phủ, cảm thụ qua những việc này, đối với Tiểu Mã mà nói, thực sự có cảm giác vừa quái dị vừa ngạc nhiên.
Diệp Thiếu Dương mang theo hai người nhanh chóng xuyên qua rừng cây, trước mặt xuất hiện một con sông, nước sông xanh biếc, phản xạ ánh trăng, nhìn qua âm u ảm đạm, khiến người khiếp sợ.
Dưa Dưa vừa thấy đã kêu lên: “Tới Ấm thủy hà rồi, ta có thể tìm được rồi!” Quay đầu lại nói với Diệp Thiếu Dương, “Lão đại, đi mau, dọc theo bờ sông một mạch đi tới hạ du, có một cây cầu, tới bờ phía nam Ấm Thuỷ Hà, cách đó không xa chính là Uổng Tử Thành.”
Diệp Thiếu Dương lập tức chân bước nhanh hơn nữa. Tiểu Mã theo sau, nhìn sang hai bên, nói: “Mọi người đều nói sau khi chết phải đi đường Hoàng Tuyền, rồi qua cầu Nại Hà đúng không, đây là đường Hoàng Tuyền à?”
Dưa Dưa quay đầu lại nói: “Không phải, con người sau khi chết mới đi đường Hoàng Tuyền, đây là lão đại dùng pháp lực thiên sư mở ra cửa phụ.” Thấy Tiểu Mã khó hiểu, liền giải thích thêm một câu, “Giống như nhà có cửa chính cửa hông vậy, chúng ta hiện tại chính là đang đi cửa hông, lý giải như vậy ngươi hiểu rồi chứ.”
Tiểu Mã gật gật đầu, theo bờ sông đi tiếp, đột nhiên nghe thấy “Bùn” một tiếng, một con trông như giun từ dưới sông nhảy lên, ngoác cái mồm to như chậu máu, hướng Tiểu Mã lao tới, miệng giống bông hoa chia làm bốn cánh, răng nanh nhọn hoắt, nhìn qua khủng bố kinh người.
Kết quả, quái vật này còn chưa tới trước mặt, đã bị Diệp Thiếu Dương dùng dây Câu Hồn quất, đánh trở về, ngã ùm xuống nước.
“Cái thứ gì thế?!” Tiểu Mã vội vàng lui sang bên cạnh mấy bước, kinh hãi hỏi.
“Một con quái tinh thôi.” Diệp Thiếu Dương vừa mới dứt lời, tại nơi quái tinh vừa rơi xuống, nổi lên tầng tầng bọt sóng.
Tiểu Mã mới đầu còn tưởng là sóng nước, kết quả nghe thấy một loạt âm thanh quỷ khóc ma gào, từ dưới nước truyền đến, chăm chú quan sát, tức khắc sợ tới mức hai chân nhũn ra: Không phải là bọt sóng, mà là mấy con thuỷ quái bộ dạng khủng bố, dưới lòng sông không ngừng phập phồng, một đám đang dùng ánh mắt oán độc hung ác nhìn chính về phía mình, tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tuy nhiên nước sông đã chặn bọn chúng lại, giống như một tầng trong suốt bao vây, bất luận chúng nó vọt lên rất cao, nước sông tầng ngoài luôn chùm lên trên đỉnh đầu bọn chúng, sau đó liền chìm xuống, lại một lần nhảy dựng lên, cứ thế hết lượt này tới lượt khác, đều tốn công vô ích, vô pháp đột phá sự trói buộc của nước sông.
“Có chuyện gì vậy?!” Tiểu Mã chưa từng gặp qua trường hợp quỷ dị như vậy, kinh hãi hỏi.
“Bọn chúng đều là hà hồn, bị hà bá phong ấn tại địa ngục u hồn trong Ấm Thuỷ Hà, dùng để phân cách hai bờ Ấm Thuỷ Hà,” Diệp Thiếu Dương không có tâm tình mở miệng, Dưa Dưa liền thành người hướng dẫn, giải thích cho Tiểu Mã, “Bất kỳ hồn phách nào muốn vượt sông, đều sẽ bị chúng nó xé nát, rơi xuống lòng sông.”
Tiểu Mã nghe được kinh hãi, hỏi: "Sao lại thế ? Không ai quản à?”
Dưa Dưa lườm hắn một cái, “Quỷ Vực lớn như vậy, có vô số cô hồn dã quỷ, Âm ty sao quản hết được, những hà hồn dưới lòng sông, vừa lúc đem Quỷ Vực chia làm hai nửa, bọn họ chỉ cần phái binh bảo vệ đầu cầu, không cho quỷ hồn tùy tiện vượt qua là được.”
Tiểu Mã lại hỏi: “ Hai bờ nam bắc của Ấm Thuỷ Hà, khác nhau sao?”
Dưa Dưa cười hắc hắc: “ Bờ phía Nam là do Âm ty quản, còn bờ phía Bắc...hắc hắc…… ngươi không cần phải biết.”
Tiểu Mã còn muốn hỏi cho rõ ràng, đột nhiên cảm giác trong bụng có chỗ đang nóng dần lên, vì thế bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương, hỏi xem mình bị làm sao.
Diệp Thiếu Dương nghe vậy cả kinh, nắm cổ tay cậu ta, dùng cương khí cảm nhận một chút, kết quả phát hiện huyệt Khí Hải của cậu ta đã mở ra, theo hô hấp, không ngừng hấp thu oán khí trôi nổi trong không khí xung quanh. Trong lòng không khỏi kinh hãi, Tiểu Mã này, ở dương gian hấp thu cương khí, xuống đến Âm phủ lại hấp thu oán khí, chẳng lẽ khả năng kết nối linh giới của cậu ta lại mạnh đến mức có thể kết hợp hai khí âm dương điều hoà trong cơ thể hay sao?
Lập tức hỏi: “ Cậu cảm thấy thế nào?”
Tiểu Mã thở hổn hển, nói: “Tôi thấy thân thể căng ra, cả người tràn trề sức lực, giống như bị nén vậy.” Nói xong quay đầu nhìn về phía Dưa Dưa.
Dưa Dưa bị cậu ta nhìn, sửng sốt nói, “Nhìn cái gì, muốn cùng ta đánh nhau hả, ngươi mà dám động thủ, ta sẽ ném ngươi xuống Ấm Thuỷ Hà!”
Tiểu Mã không nói được câu gì, nhanh chóng đưa mắt đi chỗ khác.
Đi không bao xa, trước mặt lại thấy mấy quỷ ảnh hình dạng khác nhau, có con người sưng vù, có con là một bộ xương khô, mặc bộ quần áo rách nát, từ xa bay tới.
“Đằng sau cũng có!” Dưa Dưa nhẹ giọng nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã xoay người nhìn lại, phát hiện trừ ven sông ra, những hướng còn lại đều có cô hồn dã quỷ lục tục bay tới.
“Có chuyện gì đây!” Tiểu Mã hỏi.
“Chúng ta là sinh hồn, trên người có dương khí, chúng nó bị dụ tới .” Dưa Dưa nói, “Bọn chúng hồn phách không được đầy đủ, đầu óc cũng không được bình thường, phiền toái rồi đây.”
Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn tới, tiếp tục đi về phía trước, những cô hồn dã quỷ cũng tăng tốc bay tới, sau đó tập kết phía trước, chặn đường ba người.
Tiểu Mã chăm chú quan sát, bọn cô hồn dã quỷ này bộ dáng gì cũng có, trên mặt dòi bọ lúc nhúc, hố mắt chảy máu, có con trên đầu còn nguyên nửa khối gạch, còn có con thân thể không biết bị cái gì xé toạc, chỉ còn lại nửa thân, khoang bụng màu sắc xanh đỏ tím vàng đủ cả, nội tạng vặn vẹo xoắn vào nhau, phập phồng phập phồng, nhìn qua vô cùng kinh tởm.
“Con mẹ nó, bộ dáng này có thể trực tiếp tham gia vũ hội hoá trang Halloween rồi còn gì.” Tiểu Mã che miệng lẩm bẩm.
“Bớt nói nhảm đi, rải tiền!” Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Tiểu Mã.
Tiểu Mã giật mình nhớ ra chính mình đang ôm một đống lớn tiền giấy, thì ra là để dùng ở nơi này, vì thế nắm một xấp tiền giấy rải ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương lấy ra chuông triệu hồn, lắc lắc, nói: “Thiên sư mượn đường, biết điều thì lấy tiền rồi đi đi, không được ngăn cản!”
Nói xong, rất nhiều quỷ hồn tiến đến, mỗi người nhặt mấy tờ tiền giấy, lục tục rời đi, nhưng còn một số sau khi nhặt tiền giấy, vẫn cứ đứng đó, hướng Diệp Thiếu Dương cười nịnh bợ.
“Cho bọn chúng thêm một chút!” Diệp Thiếu Dương ra lệnh.
Tiểu Mã đành phải rải thêm một xấp tiền giấy ra ngoài, mắng: “Mau cầm tiền rồi biến đi, đừng ở chỗ này chặn đường, bằng không ông đây giết hết các ngươi a!”
Một số quỷ đã cầm tiền, hài lòng rời đi.
Nhưng vẫn còn mấy con quỷ vẫn chặn ở phía trước không chịu đi, một con quỷ bước lên phía trước, xoa xoa đôi tay cười nói: “Tiền chúng ta cũng muốn, nhưng các ngươi từ dương gian tới, trên người mang theo dương khí, cho chúng ta hút một ngụm, chỉ một ngụm thôi, chúng ta sẽ để cho các ngươi đi qua……”
(Đúng là ngu xuẩn ko biết tìm đường chết😱😂)
(Hết chương)
Comments
Post a Comment