Chương 525
XUỐNG ÂM PHỦ CỨU CHA
Dưa Dưa nói: “Việc này đúng là rất khẩn cấp, ngươi có biết, có hai con quỷ đã tới Âm Ty, tìm vong hồn cha mẹ ngươi không?”
Diệp Thiếu Dương chấn động, vội vàng truy vấn: “Sao ngươi biết được?”
Dưa Dưa gãi đầu nói: “Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn tung hoành ở Quỷ Vực, lần trước nhìn thấy hai tên gia hỏa kia xông vào, sau khi nghe ngóng mới biết được việc này, nên chạy nhanh tới thông báo lão đại ngươi.”
“Nghe ngóng được sao?” Diệp Thiếu Dương cau mày nói, “Nghe ngóng kiểu gì?”
Dưa Dưa nói: “Bọn chúng không phải đường đường chính chính đi vào, chắc sợ gây chú ý, nên đi dọc theo bờ cũ của Ấm Thuỷ Hà, trên đường gặp được trạm kiểm soát du hồn, theo quy củ đút tiền mãi lộ, nói rõ ý đồ, vừa lúc ta có anh em trong đó nên mới hỏi thăm, hắn biết ta với ngươi có quan hệ, chờ bọn chúng đi rồi, liền nói cho ta biết……”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh hãi, “Hai tên gia hỏa kia, hiện tại đã đến đâu rồi?”
“Trên đường đi Âm Ty, chắc lúc này cũng tới nơi rồi.” Dưa Dưa nói, “Lão đại, ta sẽ dẫn ngươi xuống, giết chết bọn chúng .”
Diệp Thiếu Dương bình tĩnh lại, nghĩ một lúc rồi nói: “Nơi này không an toàn, về thôn trước rồi hãy nói.”
Sau khi thu thập xong pháp khí, Diệp Thiếu Dương một mạch chạy như điên, Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh biết tình huống khẩn cấp, cũng đều nhanh chân, bám theo phía sau hắn, đi đến gần Diệp gia thôn, Diệp Thiếu Dương không vào thôn, mà hướng dưới chân núi đi đến thôn cũ, tùy tiện tìm một ngôi nhà không ai ở, đá văng cửa viện, xông vào nhà chính.
“Tiểu Diệp Tử, cậu đến đây làm gì?” Tiểu Mã kinh ngạc nói.
“Tôi phải xuống Âm Phut, sau khi hồn phách ly thể, sợ có Quỷ Yêu tới công kích, làm thương tổn đến người vô tội sẽ rất phiền toái.” Diệp Thiếu Dương lấy ra pháp khí liên can, bắt đầu bố trí trận pháp trên mặt đất.
Diệp Tiểu Manh cả kinh nói: “Sẽ có Quỷ Yêu đột kích, đánh ca ca sao?”
“Chỉ mong là không có, nhưng cũng không dám chắc, vì nơi này gần Quỷ tiên thôn.” Diệp Thiếu Dương bố trí xong trận pháp, đi ra phòng ngoài, dọc chân tường đóng xuống mấy cây đinh dài, sau đó lấy ống mực ra, đem hồng tuyến móc vào , tổng cộng quấn hết ba vòng, phong toả cửa sổ cùng cửa ra vào, tiếp theo vẽ một đạo Huyết tinh phù, dán trên cạnh cửa.
Xong xuôi mới lui vào trong phòng, than thở nói: “Diệp Tiểu Thước cùng Tuyết Kỳ đều xuống Địa Phủ, Quỷ mẫu chắc sẽ không ra khỏi sơn cốc, mấy tên tiểu quỷ tiểu yêu có lại đây, cũng không đột phá được phong ấn, chắc sẽ an toàn.” Ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Manh và Tiểu Mã nói: “Hai người canh gác ở đây, vạn nhất thực sự có quỷ yêu đột phá cấm chế, hai người cũng có thể giúp tôi cản được một lúc.”
Nói xong rút ra một cái bát to, đặt trên mặt đất, lấy Long Tiên Hương, dùng phù hỏa nướng lên, sau đó hòa tan dầu trơn trong chén.
Được chừng nửa chén, Diệp Thiếu Dương lấy ra một sợi hồng tuyến, thả vào chính giữa, sau đó khoanh chân ngồi xuống, cầm chén ôm trước ngực, ngẩng đầu nói với hai người: “Cái này kêu là Mệnh Đăng, liên kết với mệnh hồn của tôi, lát nữa trước khi tôi xuống đó sẽ bắt đầu đốt đèn, ngọn đèn dầu chẳng khác gì thần niệm của tôi, nếu lửa bị tắt, tôi sẽ không về được. Hai người nhất định phải giúp tôi bảo vệ thật tốt.”
Tiểu Mã vừa nghe xong, nói: “Cậu yên tâm đi, lát nữa Tiểu Manh sẽ tìm vật gì đó che lại, nơi này cũng không có gió, sẽ không có việc gì đâu.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi chớp mắt, nói: “Dương phong thổi không tắt được Mệnh Đăng, thân thể tôi dưới đó chịu thương tổn thế nào, đều sẽ biểu hiện trên Mệnh Đăng, Mệnh Đăng tắt, mệnh hồn sẽ bị diệt, nhớ kỹ đó.”
Nói xong liền làm phép, đột nhiên Tiểu Mã giữ chặt hắn lại, hai mắt tỏa ánh sáng nói: “Tôi vẫn chưa có dịp xuống Địa Phủ, Tiểu Diệp Tử, cậu dẫn tôi cùng đi đi!”
“Tôi không phải đi chơi! Mà làm chính sự!” Diệp Thiếu Dương cao giọng, nói.
“Đúng vậy, tôi có thể giúp cậu a, đừng quên hiện tại tôi cũng rất lợi hại, cũng có thể coi là một nửa Thiên sư đó nha.”
Không chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng, Dưa Dưa nói: “Lão đại... dẫn hắn đi cùng đi, trên đường giúp ngươi rải tiền giấy gì đó, ta sẽ đi phía trước mở đường, không rảnh để giúp ngươi.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: “Được rồi, tôi đưa cậu theo, Tiểu Manh ở lại canh giữ.” Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, nói: “Cô nhớ kỹ, chuyện này cứ tận lực là được, vạn nhất Quỷ Yêu quá mạnh, cô không phải đối thủ của nó, thì không cần lo lắng cho tôi, cứ chạy trước đi, giữ tính mạng mình mới là quan trọng.”
Diệp Tiểu Manh lắc đầu, kiên quyết nói: “Ta sẽ không chạy, hãy tin ta, nếu thật tới bước đó, ta sẽ cùng ngươi chết, hồn phách xuống đó tạ tội với ngươi.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, biết thuyết phục không được cô nàng, vì thế kéo Tiểu Mã cùng nhau ngồi xuống, đang định thi pháp, đột nhiên nghĩ đến một việc, từ trong túi lấy ra di động, giao cho Diệp Tiểu Manh, nói: “Tôi có mấy người anh em sắp tới đây, nếu bọn họ gọi điện thoại, cô nói cho bọn họ biết địa chỉ, bảo bọn họ chờ tôi.”
Diệp Tiểu Manh gật đầu, cắn môi nói: “Thiếu Dương ca, hai người cẩn thận đó!”
Diệp Thiếu Dương cười cười, đem một đống lớn người giấy còn thừa lại cùng hoàng phiếu để trước ngực Tiểu Mã, sau đó cắt đầu ngón tay, nhỏ ba giọt máu lên một tấm linh phù, xếp thành hình lục giác, ghé vào miệng thổi một hơi, ném về hướng Bắc, còn chưa kịp rơi xuống mặt đất, linh phù đã mở ra, một đám mây màu tím tràn ra, chờ mây tím tan đi, trên tường bỗng xuất hiện một ma ảnh màu đen, trông như hình một cánh cửa.
“Mở rồi, ta đi trước!” Dưa Dưa nói xong, bước nhanh tới, thân thể xuyên qua ma ảnh, rồi biến mất .
“Con đường này thông đến Âm Phủ sao?”
Tiểu Mã định đứng dậy, Diệp Thiếu Dương giữ cậu ta lại, nói: “Cậu định làm gì ?”
“Không phải muốn đi vào đó sao?” Tiểu Mã khó hiểu.
“Thân thể cậu qua đó, không sợ đâm vào tường à?” Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay phải cậu ta, nhắm mắt lại, niệm một lần chú ngữ, hồn phách rời khỏi cơ thể ra ngoài, kéo theo hồn phách của Tiểu Mã, bước nhanh vào bên trong.
Thân thể hai người lập tức gục đầu, không nhúc nhích giống y như người chết, Mệnh Đăng trước ngực Diệp Thiếu Dương sáng lên, do thần niệm của Tiểu Mã bị Diệp Thiếu Dương dùng tay lôi kéo, nên hai người dùng chung một ngọn Mệnh Đăng.
Sau khi vào bên trong, Tiểu Mã chỉ cảm thấy bên người gió lạnh gào thét, bốn phía đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, giống như xuyên qua một mảng hư không, chỉ có thể nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương, sợ tụt về phía sau.
Cảm giác này giằng co khoảng mười giây đồng hồ, Tiểu Mã mới cảm thấy hai chân chạm xuống đất, mở mắt ra thấy mình đang ở giữa một vùng trống trải, trên mặt đất cây cỏ um tùm, cách đó không xa cũng thấp thoáng bóng núi cùng rừng cây, nhìn qua không khác nhân gian là mấy, ngẩng đầu nhìn lên, trên trời có một vầng trăng tròn, phát ra ánh sáng đỏ, so trăng ở nhân gian có vẻ sáng hơn, tuy trong đêm tối, nhưng tầm mắt cũng thực không tồi, có thể nhìn thấy rất xa.
“Đây…… chính là Âm Phủ?” Tiểu Mã cả kinh nói.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, lấy ra âm dương bàn, pháp khí này có thể khám định âm dương, nên cũng có thể dùng ở Âm phủ, lập tức khảy vài cái, căn cứ kim đồng hồ tìm đúng vị trí phương bắc, rồi đi qua đó.
Dưa Dưa cũng lập tức theo sau.
Tiểu Mã bê một đống tiền giấy, đuổi theo, cúi đầu nhìn đống giấy trong lòng ngực hỏi: “Chúng ta không phải quỷ hồn sao, thế nào lại phải mang mấy thứ này xuống đây?!"
(Hết chương)
Comments
Post a Comment