Chương 523-524

NGŨ CANH ĐOẠN HỒN KHÚC



Tiểu Mã hỏi: “ Gấp việc gì?”

Diệp Thiếu Dương chưa kịp trả lời, từ phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng đàn.

Diệp Thiếu Dương trong lòng căng thẳng...Là tỳ bà?...Quay đầu nhìn lại, ở đỉnh cao nhất của lưỡng giới sơn, có một mị ảnh đầu đội mũ phượng, mặc áo khoác màu đỏ rực, tay ôm một cây tỳ bà, ngồi trên tảng đá, chăm chú gảy đàn.
Khoảng cách quá xa, nhìn không rõ mặt nữ tử kia, nhưng Diệp Thiếu Dương lập tức đoán ra người này không phải là Tuyết Kỳ, không chỉ ăn mặc khác nhau, mà khí chất cũng khác. Tuyết Kỳ tuy là yêu, nhưng rất xinh đẹp lại cực kỳ lạnh lùng..trong khi đó, nữ tử trước mắt cho người ta cảm giác quỷ dị, loại cảm giác này không thể nói thành lời, thậm chí còn có chút đáng sợ.

Chẳng lẽ…… là tiếp dẫn tiên nữ của Quỷ Mẫu? Cô ta ôm tỳ bà, đang muốn làm cái trò gì ?

Nữ tử gảy tỳ bà, phát ra một tiếng than nhẹ, mở miệng hát :

 “Nhất canh sầu tự khởi, vô hạn phiền ưu tại tâm đầu……”

Thanh âm trong trẻo, lặp lại không ngừng trong sơn cốc, xuất hiện vô số tiếng vọng, khi xa khi gần, nghe rất rõ ràng. Kèm theo đó là một tầng oán khí, giống như mây đen từ bốn phía tràn tới.

Diệp Thiếu Dương bỗng ngẩn ra, kêu lên: “Không tốt, là tiếng của quỷ ma! Chạy mau lên”

Kết quả, vừa mới xoay người, phát hiện oán khí đã tràn tới, vây xung quanh bọn họ, giống như chìm vào trong một màn sương đen mù mịt, không thể thấy gì.

Tiểu Mã vừa định quay đầu chạy, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt lại, “Đừng chạy nữa, âm trận đã thành, mọi người hãy mau ngồi xuống, bảo vệ tâm thần, bằng không sẽ chết!”

Tiểu Mã giật mình nói , “Bảo vệ tâm thần? Làm như thế nào?”

“Nhắm mắt lại, không nghĩ gì cả, không để hiện tượng cùng âm thanh bên ngoài mê hoặc!”

Vừa mới nói xong, oán khí đã theo tiếng hát cùng tiếng đàn, tràn đến bên người bọn họ.

Diệp Thiếu Dương chạy như bay đến cạnh Diệp Tiểu Manh, từ trong tay cô đoạt lấy Ngọc Trần Chủ, chấm chút nước miếng, miệng lẩm bẩm:

 “Thiên địa vô cực, bế ngã tâm thần, lâm nguy nhi bất loạn, oán thâm nhi khí trầm, cấp cấp như luật lệnh!"

Bàn tay rung lên, tung Ngọc Trần Chủ lên, phất trần xoè đuôi giữa không trung, giống như một cái dù, từ từ hạ xuống, vừa lúc bao lại toàn thân Diệp Tiểu Manh, nhè nhẹ toả ra kim sắc nhu quang, chống lại oán khí.

Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Mã sắp bị oán khí nuốt chửng, liền quăng ba lô của mình cho cậu ta, “Cậu mau lấy Tỳ Hưu Ấn để trước ngực, có thể giúp cậu tĩnh tâm, có qua được trận này hay không phụ thuộc bản thân cậu, nhớ lấy, không được để tâm trí mê loạn!”

Nói xong, vội ngồi xuống phía sau bọn họ, khi oán khí tản bớt, trong khoảng đen mờ mịt trước mặt, có thể nhìn thấy mị ảnh nữ yêu ôm tỳ bà, uyển chuyển vừa đàn vừa hát:

"Thính sơ canh, cổ chính xao, tâm nhi áo não…… Tưởng đương sơ, khai dạ yến, hà đẳng xa hào. Tiến dương cao, châm mỹ tửu, sanh ca quát táo. Như kim tịch liêu hoang điếm lí, chỉ hảo túy thôn lao. Hựu phạ tửu đạm sầu nùng dã, chẩm bả sầu tràng tảo?"

Từng luồng oán khí, theo tiếng ca, như dao nhỏ đâm vào màng nhĩ ba người, đầu óc ong ong, cảm thấy choáng váng.

Tiểu Mã cả kinh nói: “Hát cái gì mà làm mọi thứ đảo điên thế này.... Ca từ có ý nghĩa gì không?”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng hát, trong lòng cũng vô cùng lo sợ, tiếng hát quỷ quái này chính là bài  “Ngũ canh đoạn hồn khúc”, chỉ biết rằng, tu vi phải từ Quỷ Thủ trở lên, mới có thể diễn tấu ca khúc này!

Ngũ canh đoạn hồn khúc” hát từ canh một đến canh năm, phải sử dụng oán khí cực lớn mới có thể mượn âm nhập ma, phát huy uy lực mê hoặc nhân tâm, tu vi như Quỷ Thủ, cũng chỉ đủ để đàn hát đến canh hai.

“Nhị canh thê lương ý, thiên âm vũ thấp thanh thu thu" 

Nữ quỷ tiếp tục đàn hát : 

“Nhị canh thời, triển chuyển sầu, mộng nhi nan tựu. Tưởng đương sơ, thụy nha sàng, cẩm tú khâm trù. Như kim lô vi duy, thổ vi khanh, hàn phong nhập dũ. Bích xuyên hàn nguyệt lãnh, diêm thiển dạ cung sầu. Khả liên mãn chẩm thê lương dã, trọng khởi nhiễu phòng tẩu……”

Âm thanh lọt vào tai, kích thích tâm thần. Tiếng hát cứ quanh quẩn, bao vây Diệp Tiểu Manh khiến Ngọc Trần Chủ kịch liệt lay động, quấy nhiễu một hồi mới chịu bay đi, Diệp Tiểu Manh cảm giác đầu óc ngày càng căng ra, trời đất quay cuồng, sau đó bay lên, theo tiết tấu bài hát phiêu diêu ở cõi hư vô, xung quanh từng đạo nhân ảnh không ngừng lướt qua, đều ăn mặc cổ trang, giống như từng đoạn phim điện ảnh, không ngừng phát ra.

Tiểu Mã đồng cảm, hai tay nắm chặt Tỳ Hưu Ấn, cắn chặt răng, nói: “Tiểu Diệp Tử, tình huống này rốt cuộc là thế nào, sao trước mắt chúng ta toàn là người cổ đại.”

Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi, âm thanh quỷ quái của canh hai vẫn không phương hại đến hắn, nhân lúc tiếng hát tạm ngưng, nói:

Ngũ canh đoạn hồn khúc, là lúc Ngụy Trung Hiền sa cơ mạt vận, một thư sinh trong lữ quán đã hát cho hắn nghe, từ canh một hát đến canh năm, Ngụy Trung Hiền xót xa cho hoàn cảnh của mình, trong lòng tuyệt vọng, thắt cổ mà chết, oán khí không tiêu tan, nhập vào tiếng hát. Sau này Ngũ canh đoạn hồn khúc được truyền xuống Âm Phủ, bị lệ quỷ học lỏm, trở thành giai điệu quỷ quái, đáng sợ nhất.”

Tiểu Mã vừa nghe, khó hiểu nói: “Tôi chưa bao giờ làm quan, cô ta hát những ca từ đó, thì can hệ gì đến tôi!”

Diệp Thiếu Dương cả giận nói: “Kiếp này cậu không làm quan, nhưng sao biết được kiếp trước có làm hay không, cậu nghĩ mình trăm ngàn năm qua đều là ăn mày xin cơm à? Ca từ không chỉ xuyên thấu kiếp này, mà còn cả trăm ngàn vòng luân hồi của cậu, kích thích dục niệm trong sâu thẳm nguyên hồn, đây mới là cái đáng sợ nhất!”

“Không chỉ xuyên thấu kiếp này, mà còn nhằm vào các kiếp luân hồi…… Nghe thật là khủng bố,” Tiểu Mã lẩm bẩm nói: “Tiểu Diệp Tử cậu hãy mau nghĩ cách a!”

Diệp Thiếu Dương trong bóng tối liếc mắt nhìn thân ảnh đàn tỳ bà, nói: “Hiện tại oán khí vây kín, căn bản không thể ra được, nếu cố thì rất dễ dàng mê loạn tâm trí, cứ ở đây đã, tôi muốn xem cô ta có đủ năng lực hát đến canh năm hay không! Tôi nhất định sẽ bảo vệ hai người bình an!”

“Thiếu Dương ca,” Diệp Tiểu Manh lúc này mới mở miệng nói chuyện một cách khó khăn, “Ca ca đi đối phó nữ quỷ kia đi, rút củi dưới đáy nồi, cứ thu cô ta lại, không phải là được rồi sao?”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng nếu bây giờ đi, e rằng sẽ không kịp, còn chưa tới nơi hai người đã chết vì rối loạn tâm thần. Cứ án binh bất động, chờ cô ta hát xong đã.”

Tiểu Mã nói: “Hiện tại chúng tôi vẫn có thể kiên trì chống cự, cậu cứ đi đi!”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt nói: “Cậu không chịu được bao lâu nữa đâu .”

Lời còn chưa dứt, bên kia tiếng hát lại vang lên, ba người lập tức cảm thấy áp lực của oán khí đã tăng lên vài phần, nhanh chóng dừng nói chuyện, nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến gì cả, không nghe tiếng hát, nhưng âm thanh vẫn lẩn quất trong oán khí, làm cho đầu óc quay cuồng: 

"Tam canh phiêu linh dạ, nhân sinh vô căn hà xử gia? Dạ tương trung, cổ đông đông, canh la tam hạ. Mộng tài thành, hựu kinh giác, vô hạn ta nha. Tưởng đương sơ, thế khoảnh triều, thùy nhân bất kính? Cửu khanh xưng vãn bối, tể tương vi tư nha. Như kim thế khứ thời suy dã, linh lạc như phiêu thảo……"

Chỉ có vài câu này, hát đi hát lại đến hơn mười phút mới ngừng, Diệp Thiếu Dương niệm tĩnh tâm chú, nghe xong ca từ, lau mồ hôi, hít sâu một hơi, quay ra nhìn Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã.

Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh, hai người tinh thần hoảng hốt, trên mặt lộ vẻ bi thương, không biết đã bị tiếng hát thâm nhập vào hồi ức của kiếp nào rồi.

“Thật là oan gia.” Diệp Thiếu Dương tiến đến giữa hai người, đưa tay ấn xuống đỉnh đầu, phóng thích cương khí, tiến vào trong cơ thể, phát hiện mấy đại kinh mạch trên người Diệp Tiểu Manh đều bị oán khí ăn mòn, mạng sống nguy kịch, còn Tiểu Mã bên trong Khí hải có một luồng khí vẫn kiên cường chống lại oán khí.

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, nhưng không thể quản quá nhiều, định dùng thần thức của mình đi vào trong cơ thể Diệp Tiểu Manh, xua đuổi oán khí, đúng lúc này, âm thanh quỷ quái kia lại vang lên.

Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ tới cực điểm: Nữ quỷ này rốt cuộc tu vi mạnh đến mức nào, có thể hát đến canh bốn…… Một ý nghĩ chợt xẹt qua.. hay...cô ta chính là Quỷ mẫu!!!

Tiếng hát cất lên, Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu niệm tĩnh tâm chú, dùng thần thức bảo vệ tâm mạch Diệp Tiểu Manh, còn bản thân thì mặc kệ.

“Tứ canh canh vô vọng, thiên nhai quy đồ hoạn vô thường, thành lâu thượng, xao tứ cổ, tinh di đấu chuyển. Tư lượng khởi, đương nhật lí, mãng ngọc triều thiên. Như kim biệt long lâu, từ phượng các, thê thê cô quán. Kê thanh mao điếm lí, nguyệt ảnh thảo kiều yên. Chân cá mục đoạn trường đồ dã, nhất vọng nhất hồi viễn."

Diệp Thiếu Dương sắc mặt trắng bệch, theo tiếng ca phiêu diêu, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, nếu không cần bận tâm Diệp Tiểu Manh, với pháp lực của hắn, tự bảo vệ mình tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng Diệp Tiểu Manh hiện giờ đang chia sẻ phần lớn thần uy pháp lực của Tĩnh tâm chú, Diệp Thiếu Dương chỉ dựa vào một phần tàn niệm để chống cự, dần dần không duy trì được, thần thức bắt đầu theo tiếng ca phiêu diêu, phảng phất trở lại Diệp gia thôn, thấy được phụ thân khi hắn còn bé ……

Hắn đạo tâm kiên định, vững như bàn thạch, nhưng vì hôm nay nghe tin Kim Đồng Ngọc Nữ xuống Âm Phủ tìm bắt thân nhân của mình, đây chính là yếu điểm duy nhất của hắn, dưới sự ảnh hưởng của lời hát ở canh bốn, bản thân cũng không muốn thoát ra khỏi tâm cảnh……

Nữ quỷ bắt đầu hát đến canh năm khi nào, hắn đã không thèm để ý, lời hát ai oán kia cứ từng chữ từng chữ truyền vào trong tai:

“Ngũ canh tối hoang lương, nhân quỷ không tương vọng…… Nháo nhương nhương, nhân thôi khởi, ngũ canh thiên khí. Chính hàn đông, phong lẫm liệt, sương phất chinh y. Canh hà nhân, hiệu ân cần, hàn ôn bỉ thử. Tùy hành đích thị hàn nguyệt ảnh, yêu hát đích thị mã thanh tê. Tự giá bàn hoang lương dã, chân cá bất như tử!

Ngũ canh đáo, khúc chung âm tiêu nhân đoạn tràng, luân hồi tam thiên tràng, thuật bất tiến ly thương. Thiên nhai nhất tuyến phù bình, sinh vô luyến, tử vô cừu, hoảng như na phù du, triều tài sinh, mộ dĩ tử, không tẩu giá hồng mộng nhất tràng, đại mộng chung giác khởi, tự giá bàn hoang lương dã, chân cá bất như tử……”

Trong lúc mê man, Diệp Thiếu Dương dựa vào chút bản năng còn sót lại, dùng thần thức bảo vệ Diệp Tiểu Manh, còn bản thân rơi vào hư không vô tận, thấp thoáng thấy được cha mẹ thân nhân bị lệ quỷ áp giải, xiềng xích quấn thân, khổ hình đày ải, đau đớn tột cùng, hận mình chỉ là một sợi hồn phách, từ xa trông thấy mà vô phương cứu giúp, thống khổ đã bị đẩy lên tới cực điểm, khiến cho Diệp Thiếu Dương cực kỳ bi thương, ca từ kia vẫn liên tục quanh quẩn ở bên tai:

 "..tự giá bàn hoang lương dã, chân cá bất như tử.." (tạm dịch: một mình cô đơn chốn hoang vu, thật sống không bằng chết)

Thân là thiên sư, thấy vong hồn thân nhân chịu khổ mà không thể bảo vệ được, làm gì còn mặt mũi để lưu lại nhân gian, thẹn vì mình là thiên sư, thẹn vì làm người. Sống không bằng chết, vậy thì…… hãy chết đi.

Diệp Thiếu Dương nản lòng thoái chí, trong lúc áy náy cực độ, giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, định cắt cổ tự vẫn……

“Lão đại, dừng lại!” Một tiếng kêu to, xuyên vào màng nhĩ, làm Diệp Thiếu Dương bỗng giật mình tỉnh lại, phát hiện tay đang cầm Long Tuyền Kiếm, kề lên cổ, thiếu chút nữa thì đã cứa đứt, vội vàng buông bảo kiếm, hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh ướt đẫm quần áo bị gió đêm thổi, cả người lạnh toát đến rùng mình, tâm thần càng thêm tỉnh táo, bỗng nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lại.

Oán khí đã tan, nữ quỷ cũng không thấy bóng dáng.

Đã đi rồi sao? Chưa đánh đã lui?

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên hiểu được: thì ra mình đang bên ngoài ở Lưỡng giới sơn, nơi này không phải là phạm vi thế lực của Quỷ mẫu, bà ta biết không thể trực tiếp công kích mình, nên mới dùng "Ngũ canh đoạn hồn khúc", đem oán khí hoà lẫn trong tiếng hát, công kích thần thức của ba người…… Bà ta cũng đoán chắc mình nhất định sẽ bảo vệ hai người bên cạnh, nên dù mình ở trong sơn cốc lâu như vậy, bà ta đều không ra tay, chỉ chờ cơ hội ba người ở cùng một chỗ như thế này.

"Ngũ canh đoạn hồn khúc" hát lên, một khi mình tỉnh lại, bà ta cũng biết mình sẽ không vào núi cùng bà ta tử chiến một trận, cho nên đã tự rút đi không chút do dự.

Nghĩ đến bản thân thiếu chút nữa đã tự mình cắt cổ, toàn thân hắn lại vã ra mồ hôi lạnh, tuy chưa động binh, nhưng sự việc mới trải qua thật hung hiểm vô cùng, bản thân thiếu chút nữa đã bị rơi vào bẫy.

Đột nhiên, hắn nhớ lại trong thời khắc mấu chốt, đã có người gọi mình một tiếng, giống như cứu mình một mạng, là ai đã làm việc này? Lập tức quay đầu tìm kiếm khắp nơi.

“Lão đại, ta ở đây.”

Thanh âm từ phía sau truyền đến, Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy một cái đứa bé đang bắt tay ra đằng sau, cười hì hì đi về phía mình, thì ra là Dưa Dưa! Tiểu tử này biến mất lâu như vậy, rốt cuộc đã trở lại!

Ngũ canh đoạn hồn khúc, chỉ có tác dụng đối với con người, Dưa Dưa là quỷ, không có thân thể, cho nên không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

“Lão đại, đã lâu không gặp a. May mắn ta tới đúng lúc, bằng không thật không thấy được ngươi nữa rồi!” Dưa Dưa bước tới thân thiết chào hỏi.

Diệp Thiếu Dương hơi bất ngờ, “Ngươi biết ta gặp nạn?”

Dưa Dưa nói: “Ta không biết a, ta có tin muốn báo cho ngươi, theo hồn ấn tìm tới đây, kết quả vừa đến đã thấy ngươi gặp nạn, liền hô lên một tiếng, nữ quỷ kia thật là lợi hại a, vừa hát xong "Ngũ canh đoạn hồn khúc"  đã nhẹ nhàng rời đi, bà ta rốt cuộc là ai?”

Diệp Thiếu Dương tạm thời không để ý tới nó, rót cương khí vào trong cơ thể Diệp Tiểu Manh, xua tan hoàn toàn oán khí tàn lưu trong kinh mạch, Diệp Tiểu Manh dần tỉnh lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, “Thiếu Dương ca, ngươi không sao chứ?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, đi tới trước mặt Tiểu Mã, chỉ thấy hai mắt cậu ta nhắm chặt ngồi dưới đất, vẻ mặt thống khổ, nhưng trên trán thoáng hiện một mạt kim quang lúc ẩn lúc hiện, vừa đưa tay tới chưa kịp chạm vào, kim quang đã biến mất, Tiểu Mã run rẩy, hít sâu một hơi, cũng hồi tỉnh lại.

“Tiểu Diệp Tử, thế nào rồi?,” Tiểu Mã vừa tỉnh lại, con ngươi chuyển động, quay đầu nhìn về phía sơn cốc, vội vàng hỏi: “Nữ quỷ kia đâu, bị cậu giết rồi hả?”

Diệp Thiếu Dương không để ý, đưa tay nhấn vào mạch môn của cậu ta, dùng cương khí cảm nhận một lượt, trong thân thể khí tức bình thường, oán khí cũng tiêu tán sạch sẽ, không khỏi kinh hãi, vì sao một chút oán khí cũng không có, chẳng lẽ bởi kỳ ngộ lần trước, thân thể cậu ta đã phát sinh biến dị? Hay bởi vì cậu ta là trung gian kết nối linh giới, nên có khả năng miễn nhiễm với sự công kích của "Ngũ canh đoạn hồn khúc"?

Trong lúc nhất thời không thể hiểu rõ, chỉ cần người không sao là tốt rồi, mấy thứ khác sau này có thể từ từ tìm hiểu, vì thế bảo Tiểu Mã tiếp tục thu thập pháp khí, còn mình thì quay đầu nhìn Dưa Dưa, “Nói tiếp đi, vội vã tìm ta có việc gì?”


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536