Chương 522
ĐỘC KẾ CỦA QUỶ MẪU
Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh thấy hắn hô như vậy, lập tức châm nến, đốt tiền giấy.
Linh phù tiến vào trong trận, một luồng khí phụt ra, tơ hồng khẽ rung . Sau đó từng luồng âm khí, từ dưới chân người giấy dâng lên. Trong âm phong cuồn cuộn gào thét, một đám người giấy sống lại, toàn thân toát ra âm khí kinh người, loạng choạng đi về phía trước.
Đi được vài bước, chân thân người giấy biến mất, hoá thành một đám binh sĩ thân hình cao lớn người mặc giáp trụ, phía dưới mũ giáp là bộ xương khô, hốc mắt lập loè hai ngọn lửa xanh, cầm trong tay quỷ kiếm, khống chế linh lực trong trận pháp, đi về phía sơn cốc.
Khi đám âm binh đi lướt qua người Diệp Thiếu Dương, thân hình hắn bỗng loạng choạng, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Triệu hoán âm binh, tuy là pháp thuật Thiên sư hay dùng, nhưng lại hao tổn rất nhiều pháp lực, pháp sư bình thường căn bản không thể chịu đựng được.
Đám Quỷ Vương cùng bọn quỷ thủ lẫn quỷ tốt vừa thấy âm binh đánh tới, một đám khiếp sợ không thôi, nhưng đối phương đã tiến vào sơn cốc, không thể đứng im mà nhìn. Quỷ Vương nghiêm giọng hạ lệnh, một bước xông lên.
Một bên là âm binh, một bên là quỷ tốt, ai nấy đều thi triển thần thông, chém giết loạn xạ, trong chốc lát quỷ huyết đã bắn ra tứ phía, đánh phá ác liệt, sức chiến đấu của Âm bình tốt hơn nhiều so với lũ quỷ tốt kia, lại rất hiếu thắng. Thấy quỷ tốt bị giết, Quỷ Vương cùng đám tiên nữ không thể đứng yên, tự mình xông lên, chẳng tên nào để ý tới Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương thở dài một cái, hiện tại không có thời gian đi xem hai bên quỷ hồn đánh nhau, bởi vì…… Kim Đồng Ngọc Nữ vẫn chưa thấy đâu, một khi bọn họ xuất hiện, Âm binh nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản được một lúc, phải biết tận dụng thời gian, vì thế lấy dây Câu Hồn mở đường, một lần nữa vọt vào sơn cốc, chạy một hồi, mới thả Tam thẩm ra, hỏi bà ta chỗ ở của Vương lão Tứ.
Tam thẩm quay đầu lại, tận mắt chứng kiến đấu trường thảm khốc kia, sợ tới mức nói không nên lời. Diệp Thiếu Dương phải giục mãi, mới theo hắn lên đường, đi qua một mấy dãy nhà, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn, cánh cửa đều khép hờ, bên trong có mấy người đang đứng nhìn trộm, không ai dám ra ngoài.
“Là ngôi nhà này.” Tam thẩm chỉ vào một cánh cửa nói. “Vương lão Tứ cùng vợ sống tại đây.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, dùng linh phù thu lại Tam thẩm, tiến lên phía trước, cứ tưởng cánh cửa cũng có cấm chế, định dùng pháp thuật để mở, ai ngờ mới đẩy nhẹ một cái đã bật ra .
Nhìn qua một cái, thấy một nữ quỷ chừng bốn mươi tuổi đang ngồi trên giường, cầm một cái khăn tay, đang lau nước mắt, ngẩng đầu lên thấy Diệp Thiếu Dương, ngẩn ra một chút, “Là ngươi!” Vội vàng đứng lên, lui về phía góc tường, cả kinh nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì!”
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh trong phòng, chỉ có mình nữ quỷ, liền hỏi: “Không làm gì hết, ta tới tìm Vương lão Tứ, hắn ở đâu?”
Nữ quỷ sửng sốt, “Ngươi…… Tìm lão Tứ?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu.
Nữ quỷ khóc nấc lên, nước mắt quỷ rơi xuống lã chã, thấp giọng nỉ non: “Hắn chết rồi……”
Diệp Thiếu Dương bất ngờ đến ngây cả người, Vương lão Tứ là quỷ, sao mà chết được?
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vừa mới xong, bị người ta giết.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người ra, hỏi: “Là ai?”
“Không biết, ta chỉ thấy một đạo hắc quang tiến vào, cái gì cũng chưa rõ thì lão Tứ đã bị giết, hồn bay phách tán.” Nữ quỷ hai tay che mặt khóc nấc lên, “Đáng thương cho lão công ta mới hưởng được mười năm quỷ tiên, tự nhiên lại rơi vào cái cảnh này, từ nay về sau ta có một thân một mình, biết trông cậy vào ai, hic..hic……”
Diệp Thiếu Dương an ủi vài câu, nói: “Lúc trước lão Tứ có nhặt được một cái vảy, còn ở đây không?”
Nữ quỷ giật mình nhìn hắn một cái, nói: “Quả nhiên là vì nó!” Ngừng một chút nói: “Cái vảy kỳ quái đó có thể gia tăng tu vi, lão Tứ vẫn luôn mang trên người, sau khi hắn bị giết, vảy từ trên người rớt xuống, bị một bàn tay từ ngoài cửa thò vào , cướp đi rồi.”
Cướp mất rồi…… Có người còn nhanh chân hơn cả mình ư! Diệp Thiếu Dương giật mình khiếp sợ, trong lòng ngao ngán, đúng là đến chậm một bước rồi!
Nữ quỷ đột nhiên nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi có thể báo thù cho lão Tứ hay không ?”
“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương hơi bất ngờ.
“Nếu ngươi giúp hắn báo thù, ta sẽ kể cho ngươi một chuyện mà ta vô tình nghe được, có liên quan đến ngươi……”
Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, “Không thành vấn đề, ngươi nói đi.”
Nữ quỷ hạ giọng, nói: “Trước đó, khi ta làm việc dưới chân núi tiên, vô tình nghe được mấy tiên nữ bàn luận , nói đêm nay phải đề cao cảnh giác, thắt chặt phòng vệ, bởi hiện tại Kim Đồng Ngọc Nữ không có ở đây, hình như là xuống Địa Phủ tìm thân nhân của ngươi……”
Diệp Thiếu Dương toàn thân run bắn, bắt lấy cổ tay cô ta, nắm chặt nói: “Tìm thân nhân của ta?”
Nữ quỷ gật đầu, “Nghe nói là muốn bắt bọn họ tới đây, dùng để uy hiếp ngươi…… Ta chỉ nghe được có bấy nhiêu, ngươi mau đi địa phủ cứu người thân đi, nhớ kỹ hãy giúp ta, báo thù cho lão Tứ.”
Diệp Thiếu Dương tức thời cảm thấy uất nghẹn, con Quỷ mẫu này thật bỉ ổi, vì đối phó mình, mà nghĩ ra biện pháp thâm độc như vậy!
Lập tức ngơ ngẩn đi ra ngoài, gần đến cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu, nói với nữ quỷ: “Ngươi nói cho ta chuyện này, không sợ bọn chúng trả thù sao?”
Nữ quỷ thở dài, buồn bã nói: “Lão Tứ chết, ta mới biết được cái gì quan trọng nhất với mình, nếu không thể cùng người yêu thích ở bên nhau, làm quỷ tiên còn ý nghĩa gì ?”
Lời nói của cô ta đã khiến Diệp Thiếu Dương có chút xúc dộng, chậm rãi gật đầu, nói: “Ngươi có tuệ căn, hãy đi theo ta .”
Liền giơ tay lên, thu nữ quỷ vào linh phù, xoay người ra cửa, nhìn về phía sơn cốc, cuộc chiến vẫn còn đang tiếp tục, chỉ thấy đen kịt một mảng, không biết tình hình thế nào.
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, phóng nhanh qua đó , hướng sơn cốc, hô to: “Đoạn giấy, thu binh!”
Tiểu Mã và Diệp Tiểu Manh vẫn đang hoá vàng mã, nghe thấy lời này, lập tức dừng tay, khi tấm giấy cuối cùng cháy hết, Diệp Thiếu Dương cúi đầu vái đủ bốn phía, nói với những Âm binh đó: “Đa tạ các vị, xin mời cầm tiền rồi lên đường.”
Giữa sân, số người giấy còn lại không nhiều lắm, lập tức ngã xuống đất, từng đạo âm hồn bay ra khỏi sơn cốc, xếp thành hàng đi đến bên cạnh hai người Tiểu Mã, hút một ngụm tro giấy, sau đó thân ảnh chìm xuống dưới đất, biến mất không chút tăm hơi.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, trên mặt đất vương đầy quỷ huyết, la liệt những mảnh nhỏ của người giấy bị giết, cùng đá vụn rễ cây - chân thân của đám sơn tinh thụ quái sau khi chết còn lưu lại.....phát hiện mấy con quỷ tốt với Quỷ Vương phán quan vẫn còn chưa chết hẳn, không nói nhiều, lập tức vung Long Tuyền Kiếm lên, tiêu diệt bằng sạch.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương bây giờ chỉ nghĩ tới những gì nữ quỷ đã nói, muốn quay về thật nhanh, làm phép đi vào Âm giới, bởi vậy mới tiễn những âm binh đó đi, tự mình động thủ, nhanh chóng giết địch, ra tay tuyệt tình, không chừa lối thoát.
Tiểu Mã cùng Diệp Tiểu Manh từ cửa cốc nhìn lại, thấy từng đạo tử quang lập loè, khiến người hoa mắt, tiếng kêu thảm thiết thi nhau vang lên, chỉ chốc lát sau, tất cả đã yên tĩnh trở lại. Nhìn qua thấy Diệp Thiếu Dương thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, trên người vương đầy quỷ huyết xanh xanh đỏ đỏ.
Diệp Thiếu Dương thở hổn hển, đi tới trước mặt bọn họ, cùng nhau thu thập pháp khí đã dùng để bày trận, vội vã nói: “Mau chóng quay về, có việc gấp phải làm.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment