Chương 520-521

ÂM BINH KHAI ĐẠO

Diệp Thiếu Dương dùng xẻng đào một ít bùn đất, trộn lẫn với một bao hồng tiêu và hùng hoàng, đổ nước vào bắt đầu nhào nặn, sau đó cho vào trong cái ống trúc, dựa theo trình tự cửu cung, cắm vào xuống mặt đất.

Tiếp theo, lấy ống trúc, không ngừng lôi ra Chu sa hồng tuyến, dựa theo quy luật riêng, quấn quanh bên ngoài từng ống trúc một, chẳng mấy chốc đã quấn xong  hai mươi ba cây đinh, từ xa nhìn lại, giống như một cây quạt thật lớn. “Cánh quạt” xoè ra, chính là hình Cửu Cung Bát Quái.

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề, mới gọi hai người Tiểu Mã tới, lôi hết đống người giấy ra, cắm vào cây đinh, dùng hồng tuyến buộc lại. Sau đó chỉ vào trung tâm của ô Cửu cung, nói với hai người: “Ô cửu cung này có hai vị trí trên dưới, chính là Thái Cực Song Ngư Đồ, chủ hai cung Càn - Khôn, đợi lát nữa sau khi tôi vào đó, các người hãy chia nhau đứng vào hai vị trí này.”

Nói xong, lấy từ ba lô ra hai cây nến đỏ, giao cho hai người, sau đó lại đưa họ một đống lớn tiền giấy, dặn dò: “Lát nữa khi sắp đánh nhau, các người thắp nến lên, liên tục hoá vàng mã, đốt từng tờ một, sao cho lửa không tắt là được.”

Tiểu Mã nói: “Thế là ý gì?”

“Tôi muốn sai khiến âm binh, đương nhiên phải cho họ lợi ích, bằng không ai giúp chúng ta bán mạng, bọn họ không thông nhân ngôn, tiền giấy ngừng đốt, sẽ lập tức thu binh, rời khỏi đây ngay.”

Tiểu Mã với Diệp Tiểu Manh đưa mắt nhìn nhau, Diệp Tiểu Manh nhìn đám người giấy, nói: “Thiếu Dương ca, những người giấy này, có phải để cho Âm binh nhập vào hay không?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Nếu trực tiếp gọi Âm binh tham chiến, vạn nhất bị đánh chết sẽ rất phiền phức, tôi phải giảm mấy trăm năm công đức, để cho bọn họ bám vào người giấy, chẳng khác nào có quỷ thân tạm thời, người giấy rách nát, hồn bọn họ cũng có thể an toàn rời đi. Mỗi người giấy có sáu mặt, nghĩa là Âm binh có thể mượn thân sáu lần.”

Tiểu Mã nói: “Cậu khẳng định lát nữa sẽ đánh nhau sao?”

Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Đừng nói linh tinh nữa, tôi đã tới đây một lần, chúng nó biết tôi sẽ đến lần nữa, nhất định đã bày binh bố trận, chuẩn bị sẵn sàng, trận chiến tối nay chắc chắn xảy ra, hơn nữa đảm bảo sẽ rất kịch liệt.”

Nói xong, mở to hai mắt nhìn về nơi sâu nhất trong sơn cốc, thoáng mỉm cười, nói: “Những lần trước lần đều là độc lập tác chiến, lần này tôi phải dùng tới chiến thuật biển người.”

Diệp Tiểu Manh có chút lo lắng nhìn hắn, nói: “Âm binh nhiều như vậy, cũng không phải pháp sư, một mình ca ca vào đó, sẽ không có việc gì chứ?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Cái này thì tôi không lo, các người chỉ cần bảo vệ tốt nơi này là được.” Nghĩ một hồi, nói: “Lẽ ra có tôi ở phía trước chống đỡ, không ai có thể qua đây được, nhưng vạn nhất có tên nào lọt ra, các người cũng không cần sợ, ô Cửu cung này không dễ dàng vượt qua đâu.”

Tiểu Mã tiếp một câu: “Vạn nhất vượt qua được thì phải làm sao?”

Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái, “Thì tự mình nghĩ cách!”

“Được thôi, xem ra bổn Thiên sư sắp phải đại khai sát giới.” Tiểu Mã rút súng chu sa từ trong túi ra, lên đạn sẵn sàng.

Diệp Tiểu Manh thoáng sửng sốt, “Sao Mã ca lại có súng, thứ này không đối phó được với đối phó quỷ yêu đâu, chúng cũng không phải cương thi.”

Tiểu Mã cười hắc hắc, đắc ý nói: “Manh muội tử, cô không biết đó thôi, thứ này của tôi gọi là súng chu sa, chuyên dùng để đuổi tà ma, có một cây này thôi, bổn Thiên sư không sợ quỷ, cái này cho cô mượn dùng nha.”

Diệp Tiểu Manh hừ một tiếng, lấy ra Ngọc Trần Chủ, nói: “Cái này tốt hơn gấp 10 lần khẩu súng của huynh.”

Tiểu Mã bị mất mặt, âm ức nghĩ, nhất định phải tìm cách kiếm pháp khí nào đó tốt tốt một chút để lấy le, dù sao ta cũng là Thiên sư, à quên, ít nhất cũng sắp làm Thiên sư……

Nhân lúc trời còn chưa tối, Diệp Thiếu Dương lại dặn dò bọn họ một số chi tiết cần phải chú ý, đợi một hồi, sắc trời đã đen, một luồng oán khí từ nơi sâu nhất trong sơn cốc chậm rãi tràn ra.

Đợi một hồi, có hai quỷ ảnh, từ cuối sơn cốc lướt tới, không ngừng thắp sáng quỷ đèn lồng treo lên cành cây.

Từng chiếc dền lồng được thắp toả ánh sáng âm u, soi chiếu từng căn nhà, ẩn hiện trên hai sườn sơn cốc, nước trong suối cũng bắt đầu chảy xuôi, có người ra khỏi nhà, đến bên bờ suối, ăn Oan Hồn Thảo, uống Vong Xuyên Thủy.

Quỷ tiên thôn, quả nhiên lại xuất hiện!

“Con mẹ nó, nhìn chúng nó dàn trận này, trông cứ như Âm Phủ ấy nhỉ.” Tiểu Mã vừa run vừa mở mồm mắng.

Diệp Thiếu Dương cố ý nói: “Tôi đi đây, hai vị Thiên sư, các người có thể thắp nến rồi đó.”

Tiểu Mã vừa nghe Diệp Thiếu Dương kêu mình là “Thiên sư”, lập tức hưng phấn vỗ ngực nói: “Tất cả đã có tôi, cậu an tâm đi đi, không cần nhớ nhung.”

Diệp Thiếu Dương vừa mới đi được một bước, nghe thấy lời này thiếu chút nữa thì trẹo cả chân.

Triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ, Diệp Thiếu Dương tiến vào sơn cốc, theo trí nhớ đi thẳng một đường đến nhà Tam thẩm.

Nếu muốn tìm người hỗ trợ, người thân đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.

Vốn đang định lấy nhanh thủ thắng, lén đột nhập vào nhà Tam thẩm, có lẽ sẽ tránh được một trận đại chiến, kết quả vừa mới tiến vào sơn cốc, một dãy quỷ đèn lồng quanh đó lập tức lay động, trong đó có một quỷ ảnh phát ra tiếng kêu chói tai, rời khỏi cành cây bay về phía hắn.

“Mẹ kiếp, còn nhạy hơn cả hệ thống bảo an!” Diệp Thiếu Dương rút dây Câu Hồn, quét một đường qua đó, đánh nát cả quỷ đèn lồng lẫn quỷ ảnh bên trong, quay đầu nhìn lại, đám quỷ tiên vốn đang ở sung sướng ăn Oan Hồn Thảo uống Vong Xuyên Thuỷ đều giật mình đứng dậy, ngơ ngác nhìn mình.

Diệp Thiếu Dương thẳng thắn eo, vốn định nói hai câu dọa bọn họ, kết quả chưa kịp mở miệng, một gia hỏa đã chỉ vào hắn hét ầm lên: 

“Chạy mau, sát tinh lại tới nữa rồi!”

Tiếp theo, một chuyện nực cười đã xảy ra: Đám quỷ lập tức giải tán, ai nấy chui tọt vào trong nhà, đóng cửa thật chặt không dám ra ngoài.

“Quỷ tiên cái gì, ta khinh!” Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô ngữ, bất quá như vậy cũng tốt, rốt cuộc mình cũng không định đối phó đám vong hồn đáng thương đó.

Lập tức cất bước chạy về phía nhà Tam thẩm, một mạch băng qua đám quỷ đèn lồng đó, cả đám lập tức chuyển động, đuổi theo sau hắn.

Diệp Thiếu Dương không có thời gian đối phó từng con một, co cẳng chạy như điên, đến trước cửa nhà Tam thẩm, lúc này mới xoay người lại, lấy từ đai lưng ra một tập Địa hỏa phù đã vẽ trước đó, cách mộtnđoạn lại dán một tấm lên dây Câu Hồn Tác, tổng cộng dán được tám tấm, ngẩng đầu thì thấy, những con quỷ đèn lồng đó cũng đã tụ tập lại đây.

“Vừa đủ cho các ngươi!” Diệp Thiếu Dương niệm động địa hỏa chú, quét dây Câu Hồn ngang một đường ra ngoài, tám tấm Địa hỏa phù cùng nhau bốc cháy, ngọn lửa màu lam lan rộng trên dây Câu Hồn, tựa như một con hỏa xà, quất tới tấp lũ quỷ đèn lồng.

Quỷ đèn lồng được làm bằng da quỷ anh, gặp phải Địa hỏa, lập tức bốc cháy ngùn ngụt, quỷ anh bị Địa hỏa vây khốn, muốn ra cũng ra không được, đành đứng tại chỗ la hét ầm ĩ, cùng với đèn lồng bị đốt thành tro than, quỷ anh chính là con do hai quỷ trao đổi quỷ khí sinh ra, đến tinh phách cũng chẳng có.

Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn Tác đánh rớt rớt số ít mấy cái không bị đốt tới quỷ đèn lồng, lúc này mới xoay người đối mặt cửa phòng.

Cửa phòng đóng chặt. Thời gian cấp bách, Diệp Thiếu Dương chẳng để ý đến lễ nghi gì nữa, định đẩy cửa vào, kết quả phát hiện trên cửa có một đạo cấm chế bằng quỷ lực. Bất quá loại cấm chế có trình độ thấp kém thế này thực chẳng ăn thua, nhẹ nhàng dùng pháp thuật hóa giải, sau đó đẩy cửa đi vào, kêu lên một tiếng: “Tam thẩm!”

Vừa vào đã thấy Tam thẩm đang ôm hai đầu gối, nằm cuộn tròn trên giường, thấy Diệp Thiếu Dương đi vào, con ngươi xê dịch, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, “Ngươi... ngươi tránh ra!”

Diệp Thiếu Dương không nói được lời nào, trong lòng nghĩ thầm: Tam thẩm tốt xấu gì cũng là quỷ, sao bị doạ thành ra thế này. Chợt nghĩ, chắc tại Tam thúc bị mình bắt đi, bà ta canh cánh trong lòng, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy mình xông tới, mới bị dọa thành bộ dáng này.

Lập tức tiến lên hai bước, hai tay mở ra, cố nở một nụ cười thân thiện, nói: “Tam thẩm đừng sợ, ta sẽ không thương tổn người đâu!”

“Ngươi, ngươi đừng có bắt ta. Đừng tới đây, ta xin ngươi, ngươi mà qua đây ta sẽ la lên!”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nghĩ thầm: lời thoại này sao nghe quen quen vậy ta, chỉ có điều, cảnh tượng có chút trái ngược, nhân vật nữ là lệ quỷ đang sợ sệt rúm ró một góc còn mình là con người, lại doạ cho bà ta thành ra như vậy, thực không còn lời nào để nói, có thể ngày đó mình đã quá hung hăng chém giết quỷ tốt, bà ta biết không phải đối thủ của mình, nên không dám phản kháng.

Vì thế đứng lại, vẻ mặt thành khẩn nhìn Tam thẩm nói: “Tam thẩm, ta không phải tới hại người, Tam thúc không có việc gì, vẫn khoẻ, các người là thân nhân của ta, sao ta có thể hại các người!”

Tam thẩm nghe hắn nói như vậy, oà lên khóc, “Ngươi thật không có lương tâm, Tam thúc đối với ngươi tốt như vậy, muốn giữ các ngươi lại làm Quỷ tiên hưởng phúc, ai ngờ ngươi lại bắt ông ấy đi!”

Diệp Thiếu Dương liền nghĩ ra môt cái cớ, nói: “Ngày đó trong lúc cấp bách, ta không có thời gian hỏi rõ mọi việc nên đành bắt ông ấy đi, hiện tại Tam thúc vẫn khoẻ, ta tới đón người đi gặp ông ấy.”

Tam thẩm ngẩn ra một lúc, dường như tin lời hắn nói, nhưng sau lại lắc lắc đầu, “Ta không đi, ta không muốn rời khỏi Quỷ tiên thôn, ngươi hãy mau đưa Tam thúc về đây, bằng không thấy ta độc thân lâu ngày, bọn họ sẽ phối hôn cho ta một lần nữa, ta với Tam thúc ngươi đã sống với nhau hơn nửa đời người, ta không muốn tái giá với người khác a!”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói: “Ta có thể đem Tam thúc về, bất quá hôm nay Tam thẩm giúp ta một việc trước đã.” Dùng lời nói gạt bà ta, không chỉ vì mình, Diệp Thiếu Dương còn muốn làm bà ta tự nguyện theo mình, sau khi mọi việc xong xuôi sẽ đưa Tam thẩm rời khỏi Quỷ tiên thôn, thức tỉnh bà ta quay lại con đường chính đạo.

Tam thẩm không nói gì, coi như đã ngầm đồng ý.  Diệp Thiếu Dương lúc này mới hỏi: “Tam thẩm, người có biết Vương lão Tứ không?”

Tam thẩm gật đầu, “Ngươi tìm hắn làm gì?”

“Người đừng hỏi vội, dẫn ta đi tìm hắn đã.”

Diệp Thiếu Dương bước tới, kéo Tam thẩm xuống giường, đi ra phía cửa, vừa mới đến nơi, lập tức ngây dại: Chỉ trong chốc lát, ngoài cửa đã tụ tập mấy chục con quỷ đèn lồng, còn có một con quỷ tốt đen thù lù, phía sau ở vị trí cao hơn còn có mấy tên thống soái: là một tên Nhật tuần thần, so với Dạ tuần thần không khác biệt là mấy, chỉ là biển hiệu trên vai có ghi hai chữ “Nhật tuần”.

Gia hỏa bên cạnh hắn có đôi mắt báo, thân trên làn da giống như thiềm thừ, có vô số vết rỗ, trông rất ghê tởm, tóc chia làm ba múi, cao cao phồng lên ( kiểu tóc này mà ở nhân gian, tuyệt đối có thể trở thành trào lưu), trong tay cầm một cây Bảo liên đăng, toả ra lục quang, ánh sánh lập loè.

Đây là Quỷ Vương! Đương nhiên là giả, mà dù có là Quỷ Vương thật sự, thì cũng không phải là vương, chỉ là mấy loại đại vương tự phong hay Âm Thần tép riu, làm việc ở ty luân hồi, quản mấy con quỷ tốt mà thôi.

Bên cạnh Quỷ Vương, là tên râu quai nón mặc quan phục nhà Minh, tay cầm bút phán quan, được gọi là “Phán quan”.

Nhật Dạ tuần du, Quỷ Vương phán quan. Trong đó Dạ tuần thần lần trước đã bị mình xử lý, bởi vậy còn dư lại ba tên.

Phía sau bọn chúng, còn bốn mỹ nữ mặc y phục rực rỡ, tay cầm tịnh bình. Diệp Thiếu Dương đoán, bọn chúng chắc là tiên nữ truyền tin mà Tam thúc đã nói. Nếu đứng ở  phía sau mấy tên Âm Thần giả kia, chứng tỏ tu vi của bọn chúng cao một bậc.

Từng hàng, từ tép riu đến tinh anh, tổng cộng mấy trăm tên, e là toàn bộ lực lượng trong Quỷ tiên thôn đều đã chạy hết ra đây ?

“Diệp Thiếu Dương, ngươi còn dám ngang nhiên tới đây à!” Quỷ Vương gằn giọng nói, “Hôm nay, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng chạy không thoát đâu!”
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, hướng hắn bĩu môi, “Vậy thì qua đây, tử chiến một trận xem sao .”

Quỷ Vương rống to một tiếng, xem như hạ lệnh, lập tức cả đám quỷ tốt gầm rú vọt lên, lũ quỷ đèn cũng xuất kích trong nháy mắt.

Nhiều quỷ như vậy, cùng xông lên một lúc, dù có đánh thắng được, thì trong nhất thời cũng diệt không hết. Cũng may, Diệp Thiếu Dương căn bản là không muốn liều mạng với bọn chúng, liền hướng Quỷ Vương thè lưỡi trêu tức, sau đó kéo Tam thẩm, xoay người phóng thật nhanh hướng cửa cốc, tay vung loạn xạ dây Câu Hồn, mở ra một đường máu, chạy ra ngoài với tốc độ tên lửa, chẳng mấy chốc đã cách một đoạn xa.

 Bọn quỷ tốt mất đi mục tiêu, một đám đửng ngẩn ra, đến cả Quỷ Vương cũng mơ hồ ngơ ngác: Thế này là thế nào, chưa đánh đã chạy rồi hả, chẳng phải mới rồi còn to mồm nói tử chiến một trận hay sao?

Mặc kệ thế nào, không thể để hắn chạy thoát, vì thế Quỷ Vương ra lệnh một tiếng, suất lĩnh quỷ tốt, đồng loạt hướng cửa cốc đuổi theo.

Diệp Thiếu Dương trước đó đã kịp thu Tam thẩm vào trong linh phù, một hơi chạy đến cửa cốc, lấy ra cái bát to, vẽ một lá bùa bỏ vào, rồi cho thêm mấy thứ pháp dược, cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu, hóa thành pháp thủy.

Sau đó vẽ một đạo Tỉnh thần phù, chấm vào pháp thủy, bày ra trước mặt Chỉ nhân trận bát khứ, từ bên hông lấy xuống chuông triệu hồn, dùng sức lắc mạnh, hét to: 


“Thiên sư triệu hoán, âm binh khai đạo!”

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536