Chương 519

 MÃ THIÊN SƯ

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhớ lại, lần đầu tiên mình vào thiên sư bài, Tiểu Mã cũng đã mơ hồ tiến vào, sau đó lại cùng mình nhìn thấy thần tượng Diệp Pháp Thiện.

Lúc Tiểu Mã tỉnh lại có nói, cậu ta giống như là bị thứ gì đánh vào, sau đó liền tỉnh giấc. Chính mình lúc ấy còn nghi ngờ, Tiểu Mã cùng Diệp Pháp Thiện có phải có cơ duyên hay không. Hiện tại xem ra, thực sự có khả năng này.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn Tiểu Mã, chậm rãi gật đầu, nói: “Tiểu Mã, rất có khả năng là người trung gian kết nối với linh giới, vì thế cậu ta có thể hấp thu cương khí!”

Diệp Tiểu Manh vô cùng sửng sốt, tuy cô đạo pháp không sâu, nhưng cũng biết trung gian kết nối linh giới là cái gì, lập tức nhíu mày nói: “Ta biết người trung gian kết nối linh giới có Âm Dương Nhãn, có thể dễ dàng để quỷ thượng thân...giờ còn có cả loại hấp thu được cương khí nữa a?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Trung gian liên kết linh giới cũng phân ra nhiều loại, không đơn giản như cô nghĩ đâu. Tôi đã xem qua trong sách, được biết có một loại thể chất hấp thu được cương khí, đến mức độ nào đó, có thể tự đả thông kinh huyệt, nối liền kinh mạch……”

Diệp Tiểu Manh đợi một hồi không thấy hắn nói thêm gì nữa, nói: “Sau đó thì sao?”

“Tôi cũng không biết, trong sách không có viết .”

Diệp bá chen vào một câu: “Có nguy hiểm không?”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Cương khí xung huyệt, lẽ ra sẽ không có nguy hiểm. Tôi chỉ sợ, vạn nhất sau khi tôi đi khỏi, cậu ta lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ rất là phiền toái. Diệp bá, hay là người giúp chuẩn bị bữa tối a? Sáng nay đi vội, cả ngày không có hột cơm nào vào bụng, tôi sắp chết đói đến nơi rồi.”

Diệp bá gọi Trân thẩm tới, bảo vợ mình đi chuẩn bị đồ ăn, Diệp Tiểu Manh vốn định tới giúp một tay, kết quả Tam Nương đã đi vào. Từ khi biết chân tướng cái chết của Diệp Tiểu Thước, bà ta đối với nhà Diệp bá không những không oán hận, mà ngược lại, còn có chút cảm kích, cũng tự nguyện hỗ trợ làm mấy việc lặt vặt trong nhà.

Diệp bá quay đầu lườm Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Không cần kêu ta Diệp bá, chúng ta có quan hệ ruột thịt, ta là Nhị bá của ngươi.”

“Diệp bá, Diệp Nhị bá... có khác nhau sao?” Diệp Thiếu Dương buồn bực nói, “Đúng rồi, cứ Diệp bá - Diệp bá kêu, tôi đến bây giờ còn không biết tên đầy đủ của người là gì nữa cơ.”

Diệp bá vô ngữ nói: “Ta tên là Diệp Ba, ở trong thôn cũng có chút vai vế nên một số vãn bối vẫn luôn gọi ta là Diệp bá, gọi nhiều thành quen, rồi biến thành biệt danh, tất cả mọi người giờ gọi ta là Diệp bá, đến lão nhân cũng gọi như vậy, nhưng ta là Nhị bá của ngươi, ngươi không cần phải gọi ta như thế.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ai cũng gọi người là bá, cái này tốt nha, ai cũng thấp hơn người một bậc còn gì.”

Diệp bá hừ một tiếng nói: “Thôi đi, ta sợ mình bị giảm thọ.”

Một lát sau, Trân thẩm với Tam Nương cùng nhau bưng đồ ăn đặt lên bàn, đều là mấy món ăn thường ngày ở nông thôn, còn có một chậu màn thầu cùng cháo loãng nóng hôi hổi.

Diệp Thiếu Dương không chút khách khí ăn liền một hơi ba cái bánh màn thầu, uống hết hai chén cháo đậu, cảm giác thật là sảng khoái, vỗ vỗ cái bụng, đi tới bên cạnh sofa, cầm cổ tay Tiểu Mã, lần thứ hai dùng cương khí để cảm nhận một hồi, giật mình phát hiện, chỉ trong khoảng thời gian nửa giờ, lúc bọn họ ăn cơm, huyệt vị trong cơ thể Tiểu Mã đã phần lớn bị hoá giải, cương khí dồi dào tập trung ở gần, rồi đánh sâu vào huyệt Khí Hải.

Tiểu Mã lồng mày nhíu chặt, mồ hôi chảy ra đầm đìa, trông có vẻ đang rất khó chịu.

Diệp Thiếu Dương không nói nhiều, đem cương khí của mình truyền vào trong cơ thể cậu ta, hỗ trợ xung huyệt, nửa phút sau, cả người Tiểu Mã run lên, huyệt Khí Hải đã được đả thông, cỗ cương khí mạnh mẽ kia sau khi tiến vào huyệt Khí Hải, liền biến mất, không thấy tăm hơi……

Tiểu Mã kêu lên một tiếng, chậm rãi mở mắt, thở dài một cái, trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nằm im một hồi, sắc mặt dần dần khôi phục như bình thường, lúc này mới ngồi dậy, dùng sức vỗ vỗ gáy, nói: “Tiểu Diệp Tử, tôi bị làm sao vậy, như thế nào mà đã ngủ mất tiêu?”

Việc này cũng không thể giấu diếm, vì thế Diệp Thiếu Dương đại khái kể lại những biến đổi kỳ quái trong cơ thể cậu ta. Tiểu Mã nghe xong chấn động, giơ hai tay ra, nhìn một hồi không có gì khác thường, lại đứng lên đi vài bước, cau mày nói: “Tôi chẳng cảm giác được gì a, nếu có thì chính là mệt rã rời, giống như vừa mới cày ruộng xong. Tiểu Diệp Tử, cậu nói cương khí gì đó,  chuyện là thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Đây là lần đầu tiên tôi gặp tình huống này, biết giải thích với tiểu tử cậu thế nào a, dù sao không phải là chuyện xấu.”

Tiểu Mã gãi gãi đầu, đột nhiên trước mắt sáng ngời, bắt lấy Diệp Thiếu Dương tay, kích động nói: “Cậu nói đi, có phải tôi có cốt cách tinh kì, thiên phú tuyệt hảo, lão tổ tông nhà cậu vừa thấy đã thích, cho nên đem cả đời công lực truyền cho tôi, sau đó lại ban cho tôi ngủ gật công phu, giúp tôi đả thông hai mạch Nhâm Đốc……”

Diệp Thiếu Dương mắt lé nhìn hắn, “Sau đó thì, giao cho cậu nhiệm vụ cao cả giữ gìn hoà bình thế giới chứ gì?”

Diệp Tiểu Manh bật cười.

Tiểu Mã không để bụng, nói: “Nếu không thì, lẽ nào tôi ngủ một giấc dậy, đã thành thiên sư sao?”

“Cậu nằm mơ vẫn chưa tỉnh à.” Diệp Thiếu Dương cả giận mắng, “Lão tử đây là một bẩm sinh kỳ tài trăm năm hiếm thấy, mất công tu hành mười mấy năm mới thành thiên sư, nếu cậu ngủ một giấc đã thành thiên sư, chắc tôi phải mua đậu hũ về đập đầu tự tử mất .”

Tiểu Mã cười hắc hắc, chỉ vào bát thịt kho tàu hũ trên bàn nói, “Đậu hũ đây này, cậu đập đi.”

“Đừng có nói linh tinh nữa, dọn dẹp một chút rồi đi mau, trời sắp tối rồi.”
Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh, Tiểu Mã, mang theo một túi lớn người giấy cùng pháp khí liên quan, tạm biệt gia đình Diệp bá, rời khỏi Diệp gia.

Trân thẩm đưa bọn họ ra tận ngoài cửa lớn, không yên tâm hướng Diệp bá nói: “Tiểu Manh đi lần này, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

“Con gái đã lớn rồi, nó muốn làm gì bà cũng không cản được,” Diệp bá dõi theo bóng dáng Diệp Thiếu Dương bặm môi, an ủi nói: “Có Thiếu Dương bên cạnh, không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi.”

Trân thẩm nhìn thân ảnh Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh bên nhau, cảm khái nói: “Cậu Thiếu Dương này, trông cũng thật có tiền đồ, vóc dáng cao ráo, bộ dáng cũng tốt, đáng tiếc lại là cháu ruột của ông……”

Diệp bá nghe Trân thẩm than vãn, cau mày nói: “Bà đừng có nghĩ bậy bạ, Thiếu Dương với Tiểu Manh là anh em con chú con bác, tuyệt không thể nào.”

Trân thẩm âm thầm thở dài.

Trên đường đi, Tiểu Mã cảm xúc chất ngất, thỉnh thoảng lại cười hắc hắc, lẩm bẩm tự nói: “Ta là thiên sư đạo môn……” nói rồi khoa chân múa tay làm bộ dáng giống như bắt ma vậy.😆

Diệp Thiếu Dương cũng mặc kệ cậu ta.

Ba người một mạch đi vào lưỡng giới sơn, lúc này trời vẫn chưa tối, bên trong lưỡng giới sơn rất yên tĩnh, ngoại trừ có chút sương mù nhàn nhạt quanh quẩn, nhìn qua  không khác những sơn cốc bình thường là mấy.

Diệp Thiếu Dương lấy âm dương bàn, khảy một hồi, tay lấy ra một cây đinh dài bảy tấc, tiến lên vài bước, cắm thẳng xuống mặt đất, chẳng mấy chốc trong phạm vi mấy mét vuông, đã có tổng cộng hai mươi ba cây đinh dài được cắm xuống, sau đó đưa Tiểu Mã đến rừng trúc gần đó, dùng Mao Sơn diệt linh đinh chặt lấy một cây trúc có chín đoạn, mỗi đoạn đều chặt phần đáy dưới, tạo thành một ống trúc, rồi mang về nơi vừa đóng đinh.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536