Chương 517-518
ĐỊA TIÊN CHẤN YÊU
“Tháng trước, hắn có đi qua Tây Xuyên không?” Tiểu Thanh hỏi.
Trương Vô Sinh nghĩ một hồi, nói: “Việc này ta cũng không biết, sư thúc của ta ở tại Linh Lung Tháp, không phải bế quan thì cũng là vân du, một hai năm rồi ta chưa gặp ông ta, quỷ mới biết được tháng trước ông ta ở chỗ nào.”
Tiểu Thanh gật đầu, nói: “Có thể cho ta xem mặt hắn được không ?”
Trương Vô Sinh do dự, nói: “Hai ngươi tiểu quỷ là tới báo ân, ta đây mến phục, nên mới nói thật cho các ngươi hay, vị sư thúc này của ta tính cách cổ hủ, gần giống với Pháp Hải trong 'Bạch xà truyện'...ngươi có hiểu ý ta không.... ông ta mà nhìn thấy Quỷ Yêu, sẽ chẳng phân biệt tốt xấu, tiêu diệt hết.. Trong Linh Lung Tháp của ông ta không biết đã chôn thân bao nhiêu Quỷ Yêu , các ngươi gặp ông ta thì dễ, nhưng đi thì e rằng không xong.”
Tiểu Thanh cười cười nói: “Cái đó còn phải xem ông ta có đủ bản lĩnh giữ chúng ta lại hay không .”
Trương Vô Sinh bất đắc dĩ cười nói: “Ta chừng này tuổi, chưa từng thấy ông ta bỏ sót một con quỷ yêu nào.”
“Biết đâu, lần này hắn thất bại thì sao l?” Tiểu bạch không phục nói.
Trương Vô Sinh hơi mỉm cười, không nói gì, xoay người đi lên núi, đám đệ tử cũng bám gót theo sau, một mạch đi vào Ngọc Thanh Cung. Hai con xà yêu Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch rất biết điều, không đi vào điện, mà men theo tường vây đi vòng qua, ngẩng đầu lên thì thấy một tòa tháp cao nằm giữa Thiên Sư Phủ và Ngọc Thanh Cung.
Trương Vô Sinh một hơi đi tới chân, khom người hướng cửa tháp, cực kỳ cung kính nói: “Sư thúc, người có ở bên trong không ạ?” Dùng tay gõ cửa, đợi hồi lâu, cửa tháp mới mở ra.
Bên trong rất tối, chỉ có thể nhìn thấy một cái bàn, trên mặt có đặt một cây đèn dầu, một lão nhân tóc bạc khoác áo choàng đang nghiêng người, ngồi bên cạnh bàn, trợn mắt nhìn Trương Vô Sinh, ánh mắt quắc thước. Đó là Đạo Uyên chân nhân.
Trương Vô Sinh đem sự tình của hai con xà yêu nói ra, dò hỏi ông ta có phải đã ra tay cứu giúp hay không. Tuy lão già này thích thu yêu bắt quỷ, nhưng là bản tính không xấu, Trương Vô Sinh cũng không chắc, ông ta có thể làm ra mấy việc thay trời phong yêu thế này hay không.
Đạo Uyên chân nhân sau khi nghe xong, quay đầu lại, nhìn hai người Tiểu Thanh. Tiểu Bạch đứng đó, từ đáy lòng không ngừng cầu nguyện: Nhất định không phải lão già này, nhất định không phải lão già này……😂
“Các ngươi, lại đây, ta nói chân tướng cho mà biết.” Đạo Uyên chân nhân thanh âm khô khốc, chẳng có một chút cảm xúc.
Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch đưa mắt nhìn nhau, đi qua chỗ ông ta.
Đạo Uyên chân nhân mặt đầy nếp nhăn, già đến không thể già hơn, cả người gầy nhom giống một cây củi, nhưng ánh mắt lại sáng quắc, liếc mắt đánh giá hai người một lượt từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: “Xà yêu?”
Hai người gật gật đầu.
Đạo Uyên chân nhân dừng một chút, rồi nói: “Các ngươi tìm nhầm chỗ rồi, thay trời phong yêu không phải là ta, sinh tử là thiên mệnh, ta không làm mấy chuyện tào lao như thế này.”
Tiểu Thanh hừ một tiếng, trong khi đó Tiểu Bạch mắt sáng ngời, cảm thấy lão nhân này thực là đáng mến , nói: “Lão gia gia, không phải người thì là ai ?”
Đạo Uyên chân nhân nói: “Mao Sơn Diệp Thiếu Dương.”
Trương Vô Sinh nghe thấy ba chữ “Diệp Thiếu Dương”, chân mày nhăn lại, buồn bực nói: “Sư thúc, sao người biết được là tên tiểu tử họ Diệp làm, người thấy được à?”
“Trừ ngươi ra, đương thời chỉ có năm vị đạo sĩ có bài vị thiên sư trở lên: Thanh Vân Tử, Đạo Phong, còn có hai vị lão nhân ở Huyền Không Quan. Hai người ở Huyền Không Quan kia chưa bao giờ rời núi. Thanh Vân Tử tuy là lão già hồ đồ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra cái chuyện thay trời phong yêu này, Đạo Phong đã mất tích nhiều năm...có thực lực cũng như khả năng làm chuyện này, chỉ có đệ tử của Thanh Vân Tử - Diệp Thiếu Dương.”
Trương Vô Sinh gãi gãi đầu, nghĩ thầm, hoá ra là người đoán mò a, tuy nhiêm, nếu cẩn thận nghĩ lại, dường như là có chuyện này, lại nói mới đây Diệp Thiếu Dương kế thừa đạo bào Mao Sơn, xuống núi du đãng, có khả năng đã qua Tây Xuyên...., lập tức gật gật đầu, không quên hí hửng một câu: “Sư thúc anh minh.”
Tiểu Bạch hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Đạo Uyên chân nhân, nói: “Lão gia gia, nghe người nói vậy, Diệp Thiếu Dương kia còn rất trẻ phải không ạ?”
Đạo Uyên chân nhân nói: “Chắc vậy.”
“Hắn…… hắn trông có giống soái ca không ạ?”
Đạo Uyên chân nhân nhìn cô nàng một cái, không lên tiếng, dường như đang thắc mắc, không hiểu" soái" là cái gì.
Trương Thi Minh nhịn không được lầu bầu nói: “Cô đi nhận chủ nhân, chứ không phải nhận chồng đâu, cần gì biết người ta soái hay không soái?”
Tiểu Bạch cười hắc hắc, “Chủ nhân cũng phải soái a, lúc đi cùng hắn mới có phong cách, nếu soái ca như Lý Dịch Phong thì tốt quá rồi 🤣 ……”
Trương Thi Minh ngẩn ra, nói: “Ngươi cũng biết Lý Dịch Phong à?”
Tiểu Bạch định ba hoa bốc phét với hắn một hồi, Tiểu Thanh đã trừng mắt nhìn cô nàng, hướng Đạo Uyên chân nhân chắp tay, nói: “Vậy xin cảm ơn lão tiên sinh, chúng ta sẽ lập tức đi Mao Sơn tìm chủ nhân, từ biệt tại đây.”
Hắn xoay người đi được một bước, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng “Ca ca”, cùng lúc mấy đồng tiền rơi trên sàn nhà ngay trước mặt mình, thành một vòng, không ngừng xoay tròn, mỗi một đồng tiền đều tạo ra một cột sáng vô hình, nhốt hai anh em hắn ở chính giữa.
Tiểu Thanh sửng sốt một chút, biết Đạo Uyên chân nhân ra tay, quay đầu lại nhìn, lạnh lùng nói: “Lão tiên sinh, đây là ý gì?”
Đạo Uyên chân nhân chậm rãi nói: “Ta thời trẻ có tâm nguyện lớn, gặp quỷ yêu nhất định phải bắt, huống hồ các ngươi thân là yêu vật, dám ngang nhiên tới đây gây sự đánh nhau, coi Long Hổ Sơn này không ra gì, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?”
Nói xong, đưa tay nhấc đèn dầu trên bàn lên, đưa tới trước mặt, nhẹ nhàng thổi một cái, tức khắc ngọn lửa bay vụt về phía Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh hừ một tiếng, tay phải nâng lên, đầu ngón tay không ngừng đón gió, hóa thành cây cốt kiếm màu xanh, toả ra yêu khí màu xanh nhạt, thẳng ngay trước mặt đâm tới, khi va chạm, ngọn lửa lập tức nổ tung, hóa thành tám quả cầu lửa, xoay tròn quanh Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh chăm chú nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện mỗi hỏa cầu đều là thiêu đích linh phù
“Bát môn kim toả ấn!” Trương Vô Sinh âm thầm hít vào một hơi, lão gia tử này cuối cùng cũng động thủ rồi, trong lòng thấp thỏm lo lắng cho hai con xà yêu.
Đạo Uyên chân nhân vươn đôi tay khô như của người chết, nhanh chóng kết ấn, bát môn kim toả bay nhanh xoay tròn, càng ngày vòng chuyển động càng nhỏ.
Tiểu Thanh gặp nguy không sợ, bình tĩnh quan sát, cầm trong tay cốt kiếm, đột nhiên đâm vào giữa với tám hỏa phù.
"Oành" một tiếng, bát môn tan nát.
Tiểu Thanh há mồm hú lên một tiếng quái dị, toàn thân yêu khí bộc phát, thân thể nhanh chóng biến hóa, thành một con cự xà, hướng Đạo Uyên chân nhân bay vụt tới.
Đạo Uyên chân nhân ném cây đèn dầu xuống, hai tay bắt chéo, đánh ra ba đạo linh phù, tạo thành hình tam giác bay đi, va chạm cùng yêu khí, trong nháy mắt tay phải giơ lên, chiếc nhẫn trên ngón cái bất ngờ rời tay bay ra, hóa thành một đạo ngọc ảnh to lớn, vây chặt Tiểu Thanh, không đợi hắn phản kháng, đôi tay cực nhanh vươn ra, nhanh như chớp đánh bảy lần lên người hắn từ trên xuống dưới, phong toả chặt chẽ yêu khí cường đại trong cơ thể.
Ngón tay ngoắc lại, kéo Tiểu Thanh về phía trước mặt . Trong miệng nhàn nhạt nói: “Nếu đã tới, thì ở lại đây”
“Lão lỗ mũi trâu, ngươi thật là gian xảo!” Tiểu Thanh trong lòng phẫn nộ, đột nhiên há mồm, lưỡi rắn thò ra, phân thành hai nhánh, giống như tia chớp.
Đạo Uyên chân nhân nghiêng người né được, cau mày lại, nói: “Âm Thần?”
Tiểu Thanh quát: “Không sai, ông nội ngươi - ta đây đã được sắc phong Âm Thần, ngươi dám chỉ trích ta sao?”
Đạo Uyên chân nhân một tay tóm lấy hắn, một tay hai ngón kết thành ấn, miệng lầm rầm niệm chú, đạo bào phía sau không gió tự bay, ngược về phía trước, chùm lên đầu Tiểu Thanh đang bị nhẫn thanh ngọc cột chặt, bao bọc lại, kéo tuột về phía sau, nói: “Tiểu tử, quên nói cho ngươi biết, ta đã có bài vị Địa tiên....Âm Thần ư, ta bảo ngươi ở, ngươi phải ở.”
Hai tay rút về, cửa tháp đột ngột đóng sập lại .
Cuộc đấu từ lúc phát sinh đến khi kết thúc, chỉ vẻn vẹn trong một hai phút. Lúc đầu, Tiểu Bạch không tin ca ca mình sẽ bị thua, còn đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đến lúc phát hiện ra nguy hiểm, muốn tới hỗ trợ, thì cuộc đấu đã kết thúc…… Tiểu Bạch hội tụ yêu lực, đánh vào cửa tháp, nhưng bị một cỗ linh lực cực mạnh phản lại, cửa tháp không hề sứt mẻ.
Trương Vô Sinh tiến đến ngăn lại, thở dài: “Đừng cố sức, Linh Lung Tháp là Thần Khí thượng cổ, mười người như ngươi hợp lại cũng không mở ra được, tiết kiệm chút sức lực đi.”
Tiểu bạch vừa nghe, khóc oà lên, Trương Thi Minh đứng bên cạnh, nhìn thấy cô khóc, theo bản năng định tới an ủi, kết quả bị Tiểu Bạch ôm lấy cánh tay, ghé vào vai hắn, khóc tiếp. “Hu hu...., ca ca ta bị bắt rồi……”
Trương Thi Minh không ngờ một con xà yêu lại có nội tâm yếu đuối như thế, thấy cô nàng khóc lập tức chân tay luống cuống lên, “Ta, ta…… Nhị thúc, người mau nghĩ xem, có cách gì không a!”
Trương Vô Sinh chớp mắt, “Ta làm gì có cách nào!”
“Người đi theo sư tổ hầu chuyện đã lâu, người xem ta này……” Trương Thi Minh cả người cứng đờ, bị Tiểu Bạch ghì chặt cánh tay, không dám động đậy.
“Nói như cái rắm! Tính tình lão gia tử ra sao ngươi không biết à, ta muốn đi vào cũng bị đuổi ra” Trương Vô Sinh gãi gãi đầu, nói: “Cái này...tiểu cô nương.... à không...tiểu yêu tinh.... không phải…… ây za... cái gì cũng được, ta có cách này có thể cứu được ca ca ngươi ra”
Tiểu Bạch lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cửa thì mở không được, đánh cũng đánh không lại, có cách nào chứ?!.”
“Cái này... chủ nhân của ngươi là Diệp Thiếu Dương, ngươi đi tìm rồi dẫn hắn tới đây cứu ca ca ngươi.” Trương Vô Sinh nói, “Ca ca ngươi là Âm Thần, lão gia tử cùng lắm chỉ đem nhốt hắn lại, tuyệt đối sẽ không làm gì hắn đâu, ngươi đưa Diệp Thiếu Dương tới đây.” Quay đầu lại thoáng nhìn bảo tháp, rồi đến gần trước mặt Tiểu Bạch, thấp giọng nói: “Đến lúc đó, có thể nói thì nói, nói không được thì đánh……”
Tiểu Bạch mắt sáng ngời, nhưng vẫn không yên tâm nói: “Lão lỗ mũi trâu này là Địa tiên, Diệp Thiếu Dương là đối thủ của hắn sao?”
Trương Vô Sinh nghe thấy ba chữ “Lỗ mũi trâu”, nhịn không được, đưa tay sờ sờ lên mũi mình, nói:
“Các ngươi là yêu phó của hắn, hắn nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ, nếu hắn đánh không lại lão gia tử, tự nhiên sẽ tìm người hỗ trợ, chẳng hạn như đưa sư phụ hắn tới đây, biết đâu đến lúc đó lại không cần phải đánh. Thanh Vân Tử đến tận nơi tìm, chẳng lẽ sư thúc ta lại không cho ông ấy chút mặt mũi......cái này tất nhiên là do ta suy đoán thôi à nha, dù sao cũng là một cách.”
Tiểu Bạch tin sái cổ, bặm môi, hướng về phía cửa tháp quát: “Lão lỗ mũi trâu, ngươi nghe đây, ta sẽ tìm chủ nhân tới, đến lúc đó, đánh cho ngươi một trận tơi bời hoa lá, cứ chống mắt lên mà xem!”
Quay đầu hướng Trương Vô Sinh nói: “Cám ơn đại thúc, đến lúc đó ta sẽ xin chủ nhân, đem cái lão lỗ mũi trâu này, đánh ra khỏi Long Hổ Sơn, khi ấy ngươi sẽ trở thành lão đại ở đây a!”
Trương Vô Sinh vội vàng xua tay, “Ta chỉ muốn giúp ngươi thôi, ân oán của các người ta không liên quan. Mà này... đừng có nói với người khác là ta bày cho ngươi cách này nha, lão gia tử mà biết được sẽ cho ta một trận rồi khép vào tội vi phạm môn quy gì gì đó thì khổ a……”
Tiểu Bạch không nói nhiều, nói lời cảm tạ thêm lần nữa rồi quay đầu chạy xuống núi.
Trương Vô Sinh nhìn bóng dáng cô nàng, kêu Trương Thi Minh lại, nói: “Ngươi đi theo cô ta một chuyến đi, tiểu cô nương này đang lúc bốc đồng, lên đến Mao Sơn, ăn nói không rõ ràng, bị Thanh Vân Tử cho một trận, thì đó chính là lỗi của ta. Đúng lúc ngươi cũng là người tu hành, cứ coi như là đi rèn luyện một lần.”
“Cám ơn Nhị thúc!” Trương Thi Minh tức thời phấn khích, nóng lòng nói: “Đúng lúc tôi cũng muốn thỉnh giáo cái gọi là đạo môn kỳ tài - Diệp Thiếu Dương, xem rốt cuộc hắn siêu cấp thế nào...Nhị thúc, người còn dạy bảo gì nữa không ạ?”
“Dạy bảo cái rắm, biến đi cho nhanh, đừng có để ta mất mặt là được.”
“Nhị thúc bảo trọng!” Trương Thi Minh lập tức đứng dậy, đuổi theo Tiểu Bạch. Mới đi được mấy chục bước, đã bị một vật đen thù lù rơi xuống đầu, theo bản năng đỡ được, thì ra...đó chính là là Ngọc Thanh Phất Trần của Trương Vô Sinh.
“Vẫn là câu nói kia, đừng có làm xấu mặt ta, biến đi!”
Trương Thi Minh xoay người bái tạ Trương Vô Sinh từ xa, rồi đi xuống núi.
Trương Vô Sinh bấm ngón tay tính toán một hồi, thở dài nói: “Nhân gian sắp loạn, Diệp Thiếu Dương có trở thành trụ cột vững vàng hay không, còn chưa biết, nhưng Long Hổ Sơn ta thực cũng nên góp một phần sức lực.”
Lúc này, Diệp Thiếu Dương đang cùng với Diệp Tiểu Manh xếp lại con người giấy cuối cùng, đối với việc vừa xảy ra ở Long Hổ Sơn, hắn hoàn toàn không biết.
Dùng hết tất cả hoàng phiếu trong tay, Diệp Thiếu Dương nhìn mấy trăm con người giấy nằm la liệt trên mặt đất, cảm thấy đã đủ, vì thế bảo Diệp Tiểu Manh lấy cái túi lớn, cất hết người giấy vào, sau đó lay lay Tiểu Mã đang ngủ say như chết trên ghế sofa, ghé miệng vào tai cậu ta hét lớn: “Dậy nhanh cho tôi, đi làm chính sự !”
Gọi hai ba lượt vẫn không tỉnh, Diệp Thiếu Dương cũng cạn lời, gọi đến thế này mà vẫn không chịu tỉnh, nâng chân lên định đá vào mông cậu ta một cái, đột nhiên Diệp Tiểu Manh giữ hắn lại, “Có gì đó không ổn, Thiếu Dương ca, có phải Tiểu Mã ca bị sốt hay không?”
Bị sốt? Diệp Thiếu Dương bất ngờ, nắm bả vai Tiểu Mã quay ra, nhìn vào mặt xem có sao không, thấy cậu ta sắc mặt vẫn hồng hào, có chỗ còn phát tím, không giống như bị sốt.
Lập tức đưa tay sờ lên gáy Tiểu Mã, cảm thấy nóng bỏng, nhưng mà…… Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn ra, cả kinh nói: “Sao lại như vậy?”
Diệp Tiểu Manh hoảng sợ, nói: “Tiểu Mã ca làm sao vậy?”
“Trong thân thể cậu ta, mấy đại kinh mạch đều tập trung rất nhiều cương khí!” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra một lúc lâu, nói.
“Chuyện này là thế nào?” Diệp Tiểu Manh cũng ngây dại.
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, hắn cũng đoán không ra, nghĩ một hồi, liền vẽ một tấm Băng Tâm phù, dán trên mặt Tiểu Mã, kết quả cương khí tụ hợp, trong nháy mắt đã đem Băng Tâm phù thiêu rụi, Diệp Thiếu Dương còn định vẽ bùa dán thêm lần nữa, thì thấy thân thể Tiểu Mã đột nhiên hơi co rút, thở ra một hơi.
Diệp Thiếu Dương lập tức ngồi xuống bên cạnh, ngón tay nhấn vào huyệt mệnh môn của cậu ta, phóng ra cương khí, truyền vào cơ thể Tiểu Mã, tập trung cảm nhận tình huống bên trong, dần dần phát hiện, trong thân thể cậu ta có một cỗ cương khí cực kỳ mãnh liệt, chậm rãi lưu động ở mấy đại kinh mạch, tuy nhiên huyệt vị bị tắc, cương khí ngưng tụ, tựa hồ như đang xung huyệt.
Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, giật mình nhìn Tiểu Mã: Cậu ta không phải là pháp sư, trong cơ thể lấy đâu ra cương khí? Lại còn tự động vận chuyển tuần hoàn giữa các huyệt vị? Trên người cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhớ lại, lúc trước Tiểu Mã vẫn còn bình thường, chính là sau chuyến thăm từ đường Diệp gia với mình, trở về liền bị như vậy. Diệp Thiếu Dương trong đầu đột nhiên nảy ra một ý niệm, chẳng lẽ…… cương khí trong cơ thể cậu ta, đã được hấp thu từ tượng đá?.
(Hết chương)
Comments
Post a Comment