Chương 516

XÀ YÊU ĐẤU THIÊN SƯ

Trương Vô Sinh triển khai thân pháp, thân thể mập ú bỗng nhanh nhẹn lạ thường, chạy như bay xuống bậc thang, tới cửa núi thì thấy, một đám mười mấy người đang đánh nhau loạn xạ, không ngừng có người bị đánh bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là vãi tè ra quần😵

Trương Vô Sinh cúi người nhìn tới , đang bị mấy đệ tự của mình vây đánh là một đôi nam nữ, mỗi lần vung tay là một luồng yêu lực mạnh mẽ phát ra, không ngừng thổi bay mấy người đang vây đánh.

“Yêu nghiệt to gan, ngang nhiên tới Long Hổ Sơn gây sự à!”

Trương Vô Sinh không nói hai lời, hai tay kết ấn, một trận gió thổi tới làm tung bay đạo bào, miệng lầm bầm niệm chú ngữ “Càn khôn phong lôi ấn”, từng chữ trong chú ngữ niệm ra, trên trời phong lôi bắt đầu khởi động, từ bốn phương tám hướng tập hợp lại thành hình đại ấn.

Mao Sơn chuyên dùng phù, Long Hổ Sơn chuyên về ấn, Trương Vô Sinh đem pháp lực thiên sư, thi triển ra “Càn khôn phong lôi ấn”, uy lực rất lớn, trên đỉnh đầu, mây không ngừng kéo tới tụ thành hình đại ấn, càng ngày càng to, phía trên đỉnh có thể mơ hồ nhìn thấy dây đeo ấn, theo gió bay phấp phới, mạnh mẽ phát ra từng tràng sấm nổ vang rền.

"Càn khôn nhị sinh tương, phong lôi thường vi tương, nhất tao hùng cứ xuất, quỷ yêu câu tảo đãng" 

Trương Vô Sinh nghiến răng, chân đạp Thiên Cương, hai tay không ngừng múa may, từ xa dùng pháp lực nâng đại ấn, vận hết sức ném về phía hai người kia.

Mấy tên đệ tử vừa thấy sư phụ động thủ, lập tức tháo chạy tán loạn.

Đôi trai gái kia thấy đại ấn giáng xuống, không tỏ ra sợ hãi chút nào, chàng trai nhàn nhạt nói: “Ta tới đây.” Hai tay chắp trước ngực, sau đó duỗi quá đỉnh đầu, thân thể uốn éo như linh xà , đột ngột từ mặt đất dựng thẳng lên, như một cây kiếm cắm vào dưới đáy đại ấn, không khác gì cây trụ đỡ ngọn núi khổng lồ, dưới chân dịch chuyển, thân thể xoay tròn, đem yêu lực tập trung ở đầu ngón tay, quát to một tiếng.

“Răc!” Giữa đại ấn xuất hiện một vết nứt, tiếng nứt vỡ không ngừng phát ra, chưa tới nửa phút sau, đã có gần mười cái khe, rồi "Oành" một tiếng, vỡ vụn ra thành nhiều mảnh.

“Mẹ kiếp, thật là lợi hại a!” 

"Càn khôn phong lôi ấn" bị hủy, Trương Vô Sinh không những không sợ, ngược lại ý chí chiến đấu càng dâng cao, tay áo vung lên, trong tay nắm chặt một cây phất trần, trường bào bay phấp phới, chân bước hình bát quái hướng hai người lao nhanh tới.

“Ca ca, xem ta đây!” Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, hai tay vung lên, một thanh kiếm nhỏ màu trắng xuất hiện, không ngừng phóng ra yêu lực.

“Yêu khí!” Trương Vô Sinh nhăn mày, yêu với quỷ giống nhau, có thể thông qua tu vi của bản thân để công kích đồ vật, yêu có yêu khí, quỷ có quỷ khí, đều được Quỷ Yêu tận dụng để tấn công đối phương.

Thiếu nữ cầm trong tay thanh kiếm nhỏ hình con rắn, mặt lạnh tanh đi về phía Trương Vô Sinh.  Đột nhiên, chàng trai xông tới trước mặt, ngăn nàng lại, nói: “Gia hỏa này thật là lợi hại, tám phần là một thiên sư, không chừng là chủ nhân của chúng ta đó, đừng đánh.”

Thiếu nữ nghe vậy đứng lại, quay ra nhìn thân hình lùn tịt, tròn như bí đao của Trương Vô Sinh, thất vọng lắc đầu nói: “Không thể nào, muội cho rằng chủ nhân của chúng ta là một soái ca cơ, tuyệt không phải là cái tên mập ú này!”

Chàng trai nói: “Có phải hay không, hỏi trước đã.” Hai tay chống nạnh, hướng Trương Vô Sinh hét: “Lỗ mũi trâu, đừng đánh nữa, chúng ta tới không phải để đánh nhau, mà muốn hỏi thăm một việc.”

Trương Vô Sinh tức giận, thiếu chút nữa thì té xỉu, chỉ vào mấy tên đệ tử còn nằm trên mặt đất rên hừ hừ, nói: “Ngươi hỏi cái kiểu này hả?”

Chàng trai nói: “Ta muốn vào, bọn chúng không cho, lại còn chửi ta là yêu, muốn thu  phục ta... sao ta có thể đứng yên, giơ hai tay chịu trói. Ngươi xem kỹ lại đi, bọn chúng căn bản cũng đâu có thương tích gì.”

Trương Vô Sinh nghĩ cũng phải, tuy trong lòng tức giận, nhưng vẫn muốn biết đối phương đang làm gì, không được thì đánh cũng không muộn, lập tức dừng lại, hỏi: “Các ngươi thân là yêu, dù có điều gì bất mãn với con người, cũng không nên ngang nhiên xông lên Long Hổ Sơn, Đạo gia phúc địa không phải là nơi các ngươi có thể làm loạn.”

Chàng trai thấy hắn nói chuyện có đạo lý, bản thân cũng kìm nén cảm xúc, nói: “Quả thực, chúng ta có viêc quan trọng, cần tìm ngươi thỉnh giáo.”

Trương Vô Sinh nghe hắn nói như vậy, càng tỏ ra hiếu kỳ, sắc mặt đã dịu đi, nói: “Trước tiên, nói cho ta biết các ngươi là ai......không đúng, là cái gì yêu?”

“Hai chúng ta là xà yêu đã vượt qua thiên kiếp, ta tên Tiểu Thanh, còn nó tên Tiểu Bạch, là hai anh em.”

Trương Thi Minh đứng bên cạnh Trương Vô Sinh bật cười, nói: “Là hai con rắn trong Bạch Xà Truyện à.”

Tiểu Thanh trừng mắt, tức giận nói: “Nói bậy nói bạ cái gì, hai cái con trong TV kia đều là nữ, mắt ngươi để dưới mông à, mà không nhìn ra, ta là con trai.”

Trương Thi Minh cùng mấy tên sư huynh đệ bên cạnh ngạc nhiêm nhìn nhau.

“Ngươi còn xem cả ‘ Bạch xà truyện ’, bản của Lưu Đào đóng cơ à?” Trương Thi Minh tò mò hỏi.

Tiểu Thanh chắp tay sau lưng, khinh khỉnh cười, đáng tiếc... cái tên này đầu to óc quả nho,  trẻ trâu mà học đòi làm người lớn, nhìn qua đã thấy ngứa mắt. “Ngày thường ta chăm chỉ tu luyện, rảnh rỗi là đến nhân gian đi dạo, xem một số sách báo, học tri thức của con người... cứ như vậy nhiều năm rồi, đối với lịch sử gì đó của nhân gian, có lẽ còn biết nhiều hơn các ngươi nữa là đằng khác.”

Tiểu Bạch bên cạnh bổ sung: “Chính là vậy a... ca ca ta không có việc gì làm, sẽ chạy đi xem trộm mấy bộ phim truyền hình ở nhà người ta... à.. mà tên của chúng ta cũng do hắn lấy từ phim "Tân bạch nương tử truyền kỳ" gì đó a.”

Tiểu Thanh ngượng đỏ mặt, thấp giọng trách mắng: “Những chuyện cỏn con như thế, đừng nói nữa, có được không.”

Trương Vô Sinh ôm hai tay, nhìn điệu bộ ngô nghê của hai tiểu gia hỏa này, lại cảm thấy rất đáng yêu, hơn nữa yêu khí trên người bọn họ không loạn, xem ra là chính tu chi yêu, vô hại với con người, vì thế hoàn toàn nới lỏng phòng bị, hỏi: “Nói đi, các ngươi rốt cuộc tới làm gì?”

Tiểu Thanh nói: “Nói thật, trong lúc chúng ta đang độ kiếp, đã được một vị đạo sĩ giúp đỡ, thay trời phong yêu, giúp chúng ta vượt qua thiên kiếp, sau đó không nói  tiếng nào đã rời đi, yêu có yêu đạo, chúng ta chịu đại ân này, muốn nhận chủ, cho nên mới tìm lên Long Hổ Sơn……”

Trương Vô Sinh trong lòng khẽ động, hai con yêu này thực rất trọng ân nghĩa, trầm ngâm một chút hỏi: “Làm sao các ngươi biết được đối phương là đạo sĩ?”

“Ta đã nhặt được một đồng tiền Ngũ Đế tại vị trí hắn phong yêu.” Tiểu Thanh vươn tay tung ra đồng tiền Ngũ Đế.

Trương Vô Sinh dùng tay tiếp được, nhìn thoáng qua, là một đồng tiền Ngũ Đế bình thường, vì thế ném trả cho hắn, nói: “Không tồi, đây là tiền Ngũ Đế mà đạo môn thường dùng trong lúc làm phép, có thể có bản lĩnh phong yêu, khẳng định là thiên sư, các ngươi tới đây tìm, cũng là không chọn lầm địa phương.”

Tiểu Thanh gật đầu nói: “Ngươi là Thiên sư sao?”

Trương Vô Sinh sửng sốt, nói: “Ta là thiên sư, nhưng việc này không phải ta làm.”

Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Thật là may mắn a……”

Tiểu Thanh nói: “ Long Hổ Sơn các người còn có thiên sư nào nữa không?”

Trương Vô Sinh thẳng thắn trả lời: “Còn có một vị sư thúc, Đạo Uyên chân nhân.”
Tiểu bạch nắm chặt nắm tay hỏi: “Hắn già lắm rồi phải không?”

Trương Vô Sinh không hiểu cô nàng có ý tứ gì, nói: “Gần trăm tuổi...ta cũng không chắc lắm, lúc ta còn nhỏ trông hắn đã già lắm rồi, còn bây giờ thì ta cũng già không kém……”

Tiểu Bạch nghe xong, thiếu chút nữa thì té xỉu.


(Hết chương)

Comments

Popular posts from this blog

Chương 539

Chương 538

Chương 536