Chương 514
TÀ THẦN ĐÃ TỚI
Tiểu Mã đi tới, giật mình nói: “Sao lại chảy máu ra thế này?!.... Tiểu Diệp Tử, không phải là lão tổ tông bị cậu lấy mất bảo bối nên tức đến hộc cả máu ra đấy chứ?” (Pó tay với TM🤣)
“Lạy ông!” Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn vết máu trên mặt đất, trầm giọng nói: “Đây là máu của tà linh - tà linh huyết, vừa rồi…… Tà thần đã tới đây!”
Mọi người nghe xong liền kinh hãi.
“Không thể nào!” Diệp Tiểu Manh hốt hoảng kêu lên, ngó nghiêng hai bên, nói: “Ở đâu chứ?”
“Tất nhiên đã đi rồi.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn về phía tượng đá, nói: “Vừa rồi khi cơ quan mở ra, từ trong tượng đá phóng ra một cỗ cương khí cực kỳ mãnh liệt, chắc đã đả thương tà thần, đây là máu của hắn còn lưu lại.”
Đám người Diệp Tiểu Manh cúi đầu nhìn bãi máu đặc sệt trên mặt đất, Diệp bá ngập ngừng nói: “Cái này so với máu người cũng không có gì khác biệt a ?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Tà thần tuy tu luyện thành hình dạng con người, dù có thông nhãn cũng không thể nhìn ra. Tuy nhiên bọn chúng dù sao cũng là tà linh, thứ chảy trong cơ thể chính là tà linh huyết, mùi vị cũng như màu sắc đều không giống với con người. Quan trọng nhất chính là, tà linh nhỏ máu thành ma.”
Nói xong, lấy ra mấy tấm linh phù, chồng lên nhau, bật lửa rồi đốt phía trên vũng máu, trong miệng lẩm bẩm:
“Tam lưỡng huyết, thiên cân đà, tà linh tích huyết hóa thành ma"
Nhìn xuống phía dưới mấy tấm phù đang bốc cháy, mọi người đều giật mình phát hiện, vũng máu đó giống như có sinh mệnh, vặn vẹo co rút dưới ngọn lửa, tụ lại một chỗ, sau đó một đôi tay máu từ từ thò lên, tiếp theo là đầu rồi thân thể...thấp thoáng có bóng người từ vũng máu đứng lên, cao chừng một thước.
Mọi người lập tức tản ra, hoảng sợ nhìn lại, hình dáng “Huyết nhân” này trông giống người, nhưng mặt mày khả ố, miệng ngoác ra như miệng cá sấu, lắc lư thân thể, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới.
Diệp Thiếu Dương gặp nguy không loạn, mắt thấy huyết nhân quái thú từ từ đi tới trước mặt, vẫn điềm nhiên đem mấy tấm linh phù còn sót lại quăng về phía nó, huyết nhân lập tức cả người run rẩy, thét lên một tiếng thảm thiết, thân thể trong nháy mắt đã sụp đổ, một lần nữa hóa thành huyết tương, cùng với vũng máu trên mặt đấy, bị phù hỏa từ từ thiêu rụi.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn mọi người, phát hiện ba người Diệp bá, Tưởng Kiến Hoa cùng Vương Thanh Phong, sắc mặt trắng bệch ngồi dưới đất, không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Mã đã trải qua nhiều tình huống như vậy, cũng không thèm để ý, tay chống cằm, nhìn vết máu trên mặt đất nói: “Gia hỏa này nhìn to xác như vậy, sao mà chả biết đánh đấm gì hết? Rốt cuộc nó là cái thứ gì a?”
“Đây là Huyết Ma. Tà thần rỉ máu hoá thành ma, nó vốn rất đáng ghờm, tuy nhiên cương khí quanh quẩn xung quanh tượng đá này có thể khắc chế tất cả tà vật, nó có thể kiên trì đi đến trước mặt tôi, đã là không tồi.”
Diệp Thiếu Dương tiến đến gần, phát hiện ra mấy dấu chân, cúi đầu nhìn xuống, sàn nhà của từ đường được làm bằng đá phiến xanh, mặt trên in hằn rất nhiều vết chân, hướng ngạch cửa đi ra ngoài, xung quanh còn có vết nứt vỡ.
Diệp Tiểu Manh nhìn chằm chằm vào dấu chân, buồn bực nói: “Đây không phải xi-măng đổ bê-tông, trên mặt đá phiến sao lại có dấu chân thế này. Giả sử, nếu là do người dẫm qua, chắc người này phải nặng kinh khủng ?”
“Ít nhất là một tấn.” Tiểu Mã gãi đầu nói, “Nếu so với tên này, tôi thấy mình gầy như con cá mắm vậy.” (😌cái này là tui chế nha, bản gốc là "gầy như một tia sét/chớp" gì đó)
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Lúc mới vào đây, các người có nhìn thấy dấu chân này không?”
Mọi người nhìn nhau, lắc lắc đầu.
“Ta không nhớ rõ,” Diệp bá nói, “Nhưng chắc là không có, tuy không ai chú ý tới sàn nhà, nhưng có nhiều dấu chân như vậy, hẳn là vừa vào tới đã có thể phát hiện ra .”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Đó chính là dấu chân của tà thần lúc chạy trốn lưu lại.”
Vừa nghe nói dấu chân là của tà thần, mọi người hết thảy đều khiếp sợ. Tiểu Mã đi tới, lấy chân mình đo một chút, thấy cũng không khác biệt là mấy, nói: “Tà thần này có chân dài tương đương chúng ta, hơn nữa xem hình dạng này, giống như là đi giày da.”
“Tà thần đã tu luyện thành hình người. Chân đương nhiên là giống chúng ta, cũng biết mang giày, như vậy mới có thể cải trang giống một ai đó.”
Diệp Thiếu Dương quan sát thật kỹ hình dạng dấu chân, sau đó lặng lẽ quay lại nhìn chân của mọi người ở đây, phát hiện dấu giày không phù hợp với bất kỳ một ai, trong lòng cũng tạm yên tâm, vạn nhất tà thần này trà trộn vào trong đám thân thích, chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao.
“Tà thần, làm sao mà lưu lại dấu chân a?” Tiểu Mã hỏi "Có phải áp dụng cái nguyên lý gì gì đó?”
“Hắn đem cương khí dồn nén, lấy máu chuyển tiếp, thâm nhập xuống đất, dùng để thoát lực,” Diệp Thiếu Dương giải thích, “Quá trình thì phức tạp, nhưng nguyên lý thì rất đơn giản, ví dụ như khi kê một tảng đá lớn lên trên ngực, phía dưới người có lót một lớp bọt biển hay là một một lớp đá cẩm thạch, thương tổn khẳng định sẽ không giống nhau, hắn dẫm vỡ sàn nhà như vậy, đương nhiên áp lực trên người sẽ bớt đi một chút.”
Diệp Tiểu Manh mơ hồ gật gật đầu, đi tới nói: “Thiếu Dương ca, tà thần này đến đây từ lúc nào, sao chúng ta đều không nhận thức được ?”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Nếu tôi đoán không sai, hắn đến một cách chớp nhoáng, đúng lúc tôi mở ra cơ quan ra, lúc ấy cương khí từ tượng đá toả ra khắp nơi, tôi thì đang tập trung chú ý vào tượng đá, nên không phát hiện ra hắn.”
“Hắn đến vì cái gì?.. chẳng lẽ muốn cướp đoạt thạch thư sao?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Đại khái là thế, có thể hắn cũng không dự đoán được cơ quan bất ngờ mở ra trong nháy mắt, bộc phát ra cương khí mãnh liệt như vậy, cho nên bị thương rồi bỏ chạy……”
Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách giải thích của hắn. Tuy nhiên, chính Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy suy đoán này vẫn còn thiếu một điểm gì đó, nhất thời không thể nghĩ cho rõ ràng, nên đành tạm gác lại.
“Nói như vậy, tà thần kia khẳng định vẫn luôn đi theo chúng ta,” Diệp Tiểu Manh dựa theo suy luận của hắn phỏng đoán, “Cái này thật là đáng sợ, chẳng lẽ sau khi hắn ẩn hình, ngay cả Thiếu Dương ca cũng không phát hiện được ư?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Sau khi Tà thần tu luyện thành hình người, dù có thông nhãn cũng chiếu không ra được chân thân của hắn, bình thường nhìn giống hệt như người thường, rất khó phân biệt.”
Diệp Tiểu Manh cuối cùng cũng nói điểm mấu chốt của vấn đề: “Nói vậy, lúc nào hắn cũng có cơ hội làm chuyện xấu a, vì sao đến giờ vẫn không hành động, từ khi ca ca biết sự tồn tại của hắn, cho tới hôm nay mới ra tay lần đầu, rồi lại vội vàng rời đi……”
Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương cũng không có câu trả lời, có thể là do hắn không thông thuộc địa hình nơi này, trầm ngâm một lúc lâu, đứng dậy nói: “Xem ra, nhất thời cũng không nghĩ được gì đâu, quay về đã rồi hãy nói, trước tiên vẫn là điều tra những manh mối chúng ta đang nắm giữ, chuẩn bị một chút rồi quay lại Quỷ tiên thôn.”
Ra khỏi từ đường, Diệp Thiếu Dương cảm giác được cương khí do tượng đá phóng xuất ra đang di chuyển về phía bắc ngọn núi, trong lòng khẽ động, theo hướng cương khí lưu động, đi ra bên cạnh vách núi, nhìn xuống phía dưới, mới phát hiện dưới chân núi đầu trâu vừa khéo hướng về phía đường phố của ẩn tiên tập, từ đây nhìn lại, càng có thể thấy rõ được bố cục tam tung thất hoành.
Cương khí theo lưng núi tràn xuống, âm thầm tiến vào đường phố.
“Tam tung thất hoành, nhị cửu phân thủy, đây là một cái Quy bối kỳ bàn trận.” Diệp Thiếu Dương cảm khái nói, quay đầu hỏi Diệp bá, “Đường phố này do ai xây dựng?”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment