Chương 512
TIÊN THIÊN BÁT QUÁI
Mấy người nghe xong, trợn mắt há mồm, Tiểu Mã hỏi: “Nếu cậu tìm được huyết lân, thì thế nào?”
“Trên Mao Sơn có một môn pháp thuật, có thể tìm chủ thông qua vật sở hữu, chỉ cần tìm được huyết lân, tôi sẽ có biện pháp tìm ra vị trí của tà linh.” Diệp Thiếu Dương nói.
Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, vui mừng nói: “ Cuối cùng cũng tìm ra được manh mối rồi.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, thở dài: “Mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi...”
Sau đó, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Manh gọi điện cho Diệp bá, hỏi thăm ông ta thế nào. Diệp Tiểu Manh gọi điện thoại, nói vài câu rồi gác máy, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Cha ta nói ông ấy không có việc gì, đang muốn gặp ngươi.”
“Gặp tôi? Còn có chuyện gì sao?”
“Cha nói muốn đưa ngươi đi tham quan đỉnh núi đã phát hiện tượng đá.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, hai ngày gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, quên khuấy mất việc này: tượng đá rất có khả năng chính là Diệp Pháp Thiện, bất luận thế nào cũng phải đia nhìn qua một lần. Lập tức nói: “Không phải cô cũng biết nơi đó sao, cô dẫn tôi đi là được.”
Diệp Tiểu Manh lắc đầu, “Cha ta kiên trì muốn đưa ngươi đi.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng buồn bực, chẳng lẽ tượng đá còn có bí mật gì nữa hay sao?
Lập tức dẫn theo Diệp Tiểu Manh, đi về hướng núi đầu trâu. Tưởng Kiến Hoa với Vương Thanh Phong cũng rất tò mò về chuyện này, nên đi theo họ.
Hai mươi phút sau, đoàn người đã leo được lên đỉnh núi đầu trâu, trên đỉnh núi có một sân viện, là từ đường của Diệp gia. Nếu đem so sánh với từ đường hoành tráng của Vương gia, nơi đây quả thực hết sức giản dị, đứng từ bên ngoài quan sát, càng giống như một cái tứ hợp viện bình thường.
Lần đó trong lúc tìm kiếm trận pháp, Diệp Thiếu Dương đã từng đi qua nơi này, lúc ấy trời đã tối, không nhìn được trên bảng hiệu có viết bốn chữ “Diệp gia từ đường”, còn tưởng đây là sân viện nhà ai đó nên không chú ý.
Đợi một lúc bên ngoài từ đường, Diệp bá được hai thanh niên trợ giúp, cũng leo được đến nơi.
Diệp Tiểu Manh vừa thấy đến ông ta liền chạy tới đỡ, hỏi thăm mấy câu.
“Kiểm tra hết rồi, vết thương không sâu, không đáng ngại.” Diệp bá xua xua tay, đi tới trước cửa từ đường, cùng mọi người chào hỏi, rồi quay sang Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, dẫn hắn đi vào bên trong.
Đoàn người cũng theo sát phía sau, đi qua hai cái sân thì vào đến chính điện, bài trí tương đối đơn giản, chỉ có một ít bài vị tổ tiên. Trên bức tường phía sau bài vị, có treo một bức hoạ tổ tiên lâu đời: là một đạo sĩ trông rất nho nhã, râu tóc bạc phơ, giống như thần tiên.
Mặt trước bày một biển gỗ đàn màu đen, bên trên có viết hàng chữ: Bạc Thanh Quang Lộc Đại Phu- Hồng Lư Khanh Việt Quốc Công-Cảnh Long Quan Chủ Diệp Pháp Thiện thiên sư linh vị.
Như vậy, người trên bức hoạ, chính là Diệp Pháp Thiện!
“Bức họa này, ở đâu ra vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Diệp bá bỗng trở nên ngượng ngùng, không đợi ông mở miệng, Diệp Tiểu Manh đã nói: “Là do cha bảo ta tìm trên mạng, chẳng lẽ đã nhầm rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Tôi không biết, tôi cũng chưa thấy qua Diệp Pháp Thiện bao giờ. Tranh vẽ mấy nhân vật cổ đại, thì cũng chỉ có béo gầy rồi ngắn râu hay dài râu mà thôi, còn đâu hình dạng đều na ná như nhau.”
Tuy người trên bức họa không nhất định là Diệp Pháp Thiện, nhưng cái tên thì đúng, Diệp Thiếu Dương liền quỳ rạp xuống trước bức hoạ, trịnh trọng hành lễ nhị khấu lục bái, dâng hương, lúc sau đứng lên, với sự hướng dẫn của Diệp bá, từ ngách bên trái điện đi vào bên trong. Đây là một căn phòng nhỏ, sau khi mở cửa sổ, Diệp Thiếu Dương mới nhìn rõ, trong phòng chỉ có duy nhất một pho tượng.
Tượng đá đầu đội mũ đen, mặc trên người đạo bào, phong thái ung dung , cầm trong tay một quyển sách, mở ra như đang xem chăm chú.
Cái này…… Chính là bức tượng ở Thanh Thiên Quan, là thiên sư truyền kỳ một thời - Diệp Pháp Thiện!
Diệp Thiếu Dương bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve tượng đá, phát hiện ra đá hoa cương là loại nham thạch rất cứng rắn, tinh thể khá lớn, bề mặt thô ráp, điêu khắc sơ sài...tóm lại chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng, còn tướng mạo ra sao thực không cách nào nhìn rõ.
Tuy nhiên, cuốn sách trong tay bức tượng lại trơn bóng không tì vết, trắng muốt, bên trong còn ánh lên màu hồng nhạt, nhìn qua đã biết đây chính là ngọc thạch quý hiếm.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận dùng ngón tay kiểm tra quyển sách, gật đầu nói: “Cuốn sách với pho tượng không liền khối, nói cách khác, sách có thể gỡ xuống được.”
Diệp bá đi tới nói: “ Cái này chúng ta đã sớm phát hiện ra rồi, cũng có ý gỡ xuống, nhưng đều không thành công. Chúng ta không biết rõ chân tướng, sợ làm hỏng cuốn sách, nên mới không cố tháo nó ra. Hôm nay đưa ngươi tới, thực muốn hỏi ngươi xem có biện pháp gì hay không.”
Diệp Thiếu Dương nói: “May là mấy người không cố sức cạy nó ra, nếu không, đã hỏng bét hết rồi..... Xem ra, bên trong nhất định có cơ quan.”
Diệp bá nói: “Chúng ta cũng nghĩ như vậy, sau khi đem tượng đá rời tới đây, đã kiểm tra trên dưới khắp lượt nhưng chẳng tìm thấy cơ quan gì gì đó, tuyệt đối không có.”
Diệp Thiếu Dương tuy tin lời Diệp bá, nhưng vẫn muốn tự mình kiểm tra tượng đá thêm lần nữa, để chắc chắn không bỏ sót cái gì. Vì thế tay vuốt cằm, nhíu mày tự hỏi :
Tượng đá với cuốn sách trong tay được làm từ vật liệu khác nhau, chứng tỏ chắc chắn có thể gỡ xuống.... nhưng sao lại không tìm ra cơ quan……🤔
Diệp Thiếu Dương quan sát tượng đá từ trên xuống dưới vài lượt, đột nhiên, phát hiện một chi tiết đã bị bỏ sót: Ở bụng tượng đá có đeo một đai lưng, thắt chặt đạo bào, tạo thành rất nhiều nếp gấp.
Diệp Thiếu Dương quan sát thật kỹ những nếp gấp đó, cuối cùng cũng phát hiện ta manh mối, từ ba lô lấy ra âm dương bàn, căn cứ vào vị trí của nếp gấp, không ngừng khảy tinh bàn, lúc sau dừng lại, nhìn qua một lần, phấn khích cười, nói: “Tôi hiểu ra rồi!”
Nói rồi, dùng tay vuốt nếp gấp phía dưới đai lưng, nói: “Các người xem vị trí này, có thấy gì không?”
Mọi người quan sát một hồi, Tiểu Mã lên tiếng trước tiên: “Chẳng có gì đặc biệt, chỉ là nếp gấp nhiều hơn bình thường một chút thôi, thắt đai lưng không phải sẽ bị vậy hay sao... haha... chứng tỏ điêu khắc sinh động y như thật.”😵
Diệp Thiếu Dương cười cười, không thèm để ý đến cậu ta, quay sang hỏi Diệp Tiểu Manh: “Cô thấy thế nào?”
Diệp Tiểu Manh chăm chú nhìn một hồi, nói: “Ta thấy, vị trí của mấy nếp gấp này, có điểm giống như quẻ tượng bát quái, có dài có ngắn, còn có chỗ bị đứt đoạn…… Kỳ thực, trước đây ta cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau đó tính lại, phát hiện có điểm không hợp lý, nên còn cho rằng mình suy nghĩ lung tung.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Cô không nghĩ lung tung, chỉ là không biết nhiều mà thôi, cái này không thể trách cô. Bát quái theo Chu Văn Vương, nguyên bản ban đầu có phân ra làm Tiên Thiên và Hậu Thiên, hợp xưng là mười sáu quẻ Tiên Thiên. Truyền thuyết có nói: Hồng Quân lão tổ thấy mười sáu quẻ này tiết lộ quá nhiều thiên cơ nên thu hồi Tiên Thiên bát quái, chỉ để lại Hậu thiên bát quái ở nhân gian, cũng chính là bát quái mà chúng ta đang dùng hiện nay.”
Hắn đưa tay lên "nếp gấp" trên tượng đá, nói: ”, “Cái này thực chất chính là Tiên Thiên bát quái, cùng Hậu thiên bát quái căn cơ tương đồng, cho nên cô mới thấy nó quen thuộc, nhưng lại không đoán ra là đã thấy ở đâu .”
Diệp Tiểu Manh giật mình kinh ngạc, không nói nên lời, “Tiên Thiên bát quái, không thể nào!” Ánh mắt ngây dại nhìn tượng đá, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Không phải Tiên Thiên bát quái đã sớm thất truyền rồi sao, làm thế nào ca ca lại nhận ra?”
Diệp Thiếu Dương khoát tay, “Rất đơn giản, đã đọc qua trong sách.”
( Hết chương)
Comments
Post a Comment