Chương 506-507
CHÂN TƯỚNG QUỶ TIÊN THÔN
Tam thúc gật gật đầu, không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, đã chủ động kể lại những gì mình đã trải qua trong mười mấy năm sống tại Quỷ tiên thôn .
Diệp Thiếu Dương chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi. Sau khi Tam thúc nói xong, hắn cũng đã tương đối hiểu về Quỷ tiên thôn: mọi thứ gần giống như những gì hắn suy đoán lúc trước: Quỷ tiên thôn, là do “Tiên nương” chế tạo ra, hấp thu những quỷ hồn chết bởi nạn hồng thuỷ năm đó, ổn định cuộc sống cho họ, ban phát quỷ bài giả, làm họ tưởng mình là quỷ tiên.
Sau đó xúi giục bọn họ đi bắt bạn bè người thân, giết chết, rồi đưa quỷ hồn vào trong thôn, trao đổi quỷ khí, không ngừng sinh hạ quỷ tử, dâng cho mình ăn để tu luyện. Chính bà ta đã đem Vong Xuyên Thủy cùng Oan hồn thảo, Quỷ hà xa cung cấp cho đám quỷ hồn...cứ như thế tạo thành một vòng tuần hoàn, giống như chế độ liên minh bộ lạc vậy.
Tại đó, động phủ của quỷ hồn đều ở trong núi đá lân cận, ban ngày ẩn thân tu luyện, buổi tối mới ra ngoài, tiến hành các hoạt động giải trí giống như trên nhân gian. Cùng với việc ổn định sinh hoạt, bà ta còn không ngừng dùng tu vi của mình mê hoặc đám quỷ hồn, làm bọn họ tưởng rằng mình chính là quỷ tiên. Do đó khi Diệp Thiếu Dương cùng Diệp Tiểu Manh vào thôn, Tam thúc mới cùng đám họ hàng thân thích cực lực níu kéo, muốn họ lưu lại trong thôn……
“Những con quỷ đèn lồng đó, là thế nào?” Diệp Thiếu Dương nghe Tam thúc kể xong, hỏi.
Tam thúc nói: “Nó làm bằng da của quỷ tử, phong ấn âm hồn quỷ tử bên trong, vì Tiên Nương đã ăn quỷ thân của chúng nó, nên có thể điều khiển âm linh bọn chúng từ xa”
“Lão quỷ này thật đúng là có sáng kiến độc đáo nha……” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hỏi: “Sao Diệp Tiểu Thước và Tuyết Kỳ đều ở trong thôn, họ có thân phận/địa vị gì ?”
“Bọn họ làm thế nào vào thôn, quỷ hồn bình thường như chúng ta đều không biết, ta chỉ biết, bọn họ là thủ hạ thân tín nhất của Tiên Nương, chức vị cũng là tối cao, được xưng ‘ Kim Đồng Ngọc Nữ ’, tu vi cực mạnh, nhưng không thường xuất hiện. Dưới bọn họ, còn có một lũ quỷ tốt tạo thành đội ngũ, cầm đầu chính là ‘ Nhật dạ tuần du, bốn tên Quỷ Vương phán quan. Dạ tuần thần chính là con bị ngươi giết chết .
Thủ hạ của bọn họ còn có một đội quỷ tốt, phụ trách trông coi Quỷ tiên thôn, không cho chúng ta ra ngoài, cũng không cho người ngoài đi vào.Ngày đó các người từ núi tiên, men theo suối tiên đi xuống, nơi đó không có quỷ tốt canh gác nên mới dễ dàng vào được trong thôn.”
Núi Tiên ? Suối Tiên? Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, mới suy ra được đó chính là Thanh Thiên Quan- ngọn núi nơi Vong Xuyên Thủy chảy xuôi xuống Quỷ tiên thôn...Thực là cạn lời, cái con Quỷ mẫu này bày đặt ra lắm danh mục như vậy: nào là tên Quỷ Tiên Thôn, mấy tên Nhật dạ tuần du rồi Quỷ vương phán quan cũng đều có...chẳng trách đám quỷ hồn coi nơi này thực sự là Quỷ Vực tiên cảnh.
Im lặng một lúc lâu, Diệp Thiếu Dương cuối cùng cũng đặt ra một câu hỏi quan trọng nhất : “Tiên Nương của các người, trông như thế nào, có địa vị gì?”
Tam thúc lắc đầu: “Chúng ta chưa từng thấy qua diện mạo thực của Tiên Nương, chỉ trong dịp có minh hôn hoặc là tiết khánh, ngẫu nhiên sẽ nghe được tiếng của Tiên Nương từ núi tiên vọng xuống, là tiếng của một nữ nhân. Ngoài ra, khi muốn hạ lệnh gì cũng đều do tiên nữ thân cận truyền đạt, mọi người đều cho rằng bà ta là tiên linh……”
Diệp Tiểu Manh nhịn không được bật ra một câu: “Quỷ tiên thôn tồn tại lâu như vậy, tuy nơi đó không ai lui tới, nhưng cũng không đến mức mười năm mà không một ai phát hiện ra, vì sao trong trấn chẳng ai biết nó tồn tại?”
Tam thúc đáp: “Không phải ta đã nói sao, Quỷ tiên thôn có quỷ tốt canh gác, vạn nhất thực sự có người tiếp cận, chúng nó sẽ bố trí quỷ chướng, dụ dẫn người tới nơi khác, hoặc là che giấu lưỡng giới sơn, tóm lại tuyệt không cho người ngoài tiếp cận. Chúng nó không đả thương người, cũng không cho chúng ta ra ngoài, đến báo mộng cũng có nội dung cố định, tuyệt đối không được hứa hẹn điều gì... Được vào trong thôn, chỉ có thể là quỷ hồn của người chết tự nhiên ở khu vực lân cận .”
Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, trầm ngâm nói: “Ta có thể hiểu, Quỷ mẫu làm như vậy, là để giảm bớt sự chú ý của mọi người về sự tồn tại của Quỷ tiên thôn, không phải để hại người, mà chỉ làm cho nó hoàn toàn biệt lập với nơi con người ở.”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày nói: “Sao bà ta lại muốn làm như vậy?”
“Để không bị tiêu diệt.” Diệp Thiếu Dương nói, “ Quỷ Yêu có tu vi càng thâm hậu thì càng thông minh. Biết âm ty đáng sợ, cho nên Quỷ Mẫu này căn bản là không nghĩ tới việc đối địch với âm ty, ít nhất cũng là tạm thời không nghĩ tới. Bà ta chỉ muốn khống chế một số quỷ hồn, bản thân không ngừng chế tạo ra quỷ tử, để tu luyện.
Ngược lại, nếu bà ta điên cuồng khuếch trương lãnh địa, tùy ý giết người, kết quả chỉ làm âm ty chú ý, phái âm binh tới tiêu diệt, không nói đến thắng bại, ít nhất bà ta cũng chẳng muốn mạo hiểm như vậy.”
Diệp Tiểu Manh lắc đầu, “Ta vẫn không hiểu, người chết vì số đã tận, trong Sổ Sinh Tử không phải đều có ký lục sao? Những người này sau khi chết bị Quỷ mẫu thu đi hồn phách, không thể tới âm ty báo danh... chẳng lẽ Âm Ty không truy cứu sao?”
Diệp Thiếu Dương cười rộ lên, “Quy củ chỉ là trên giấy tờ, dương gian mỗi ngày chết nhiều người như vậy, luôn có một số quỷ hồn không đi Âm Ty báo tin, một số lưu lại dương gian, một số lang thang ở Quỷ Vực, còn có một số đầu quân vào Thái Âm Sơn…… Số lượng nhiều như vậy, Âm Ty căn bản là xử lý không xuể. Ở Quỷ Vực bọn họ còn có thể kiểm soát nhưng trên nhân gian, bọn họ không tiện đi lên, chỉ có thể trông cậy vào pháp sư.
Nhớ cho kỹ: Âm Ty kiêng kị nhất, chính là quỷ hồn giết người, phá hoài trật tự trên dương gian. Trong khi đó con Quỷ mẫu này, sau khi thành lập Quỷ tiên thôn, cũng chưa giết người bao giờ, quỷ hồn bị bà ta hấp thu đều chết một cách tự nhiên.
Cho nên, khi biết được có nơi như Quỷ tiên thôn tồn tại, Âm Ty cùng lắm cũng chỉ coi là tin đồn thất thiệt, tuyệt sẽ không phái âm binh tiêu diệt, mà giao cho pháp sư nhân gian xử lý. Đúng ra mà nói, đây chính là trách nhiệm của tôi.”
Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, nói: “Nhưng ta vẫn chưa hiểu, mục tiêu tu luyện của Quỷ mẫu là gì a?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Quỷ hồn tu luyện, tích lũy tu vi, là một loại bản năng. Có lẽ này Quỷ mẫu có mục đích riêng của bà ta, có khi lại muốn trở thành chủ trên nhân gian của Thái Âm Sơn cũng không chừng. Việc này chúng ta không nên đoán mò.....dù sao nếu gặp tôi, cùng lắm thì trở thành 'cá chết lưới rách' mà thôi.”
Tam thúc thấy ý Diệp Thiếu Dương muốn cùng Quỷ mẫu liều mạng, liên tục xua tay, nói: “Cái này không được a, cháu trai...Quỷ tiên thôn có nhiều quỷ tốt cùng lệ quỷ như vậy, rồi còn có Kim Đồng Ngọc Nữ, Nhật dạ tuần du, Quỷ Vương phán quan....hơn nữa còn có bản thân Tiên Nương— Quỷ mẫu, ngươi có một người, lợi hại thế nào cũng không phải đối thủ của bọn chúng a.”
Diệp Thiếu Dương vuốt cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tôi lúc này mới hiểu rõ: nước mắt oán quỷ ngày hôm nay, chính là do Quỷ mẫu muốn nhằm vào tôi thị uy. Hiện tại, dù tôi không muốn gây sự, nhưng xem ra bà ta cũng đã bắt đầu động thủ rồi.”
Nghĩ một hồi nói: “Bất quá cô nói rất đúng, tôi một người khẳng định không thể đối phó với nhiều quỷ như vậy, tôi cần sự giúp đỡ từ..... .”
Diệp Tiểu Manh lập tức tự đề cử mình: “Không phải đã có ta rồi sao.”
“Cô ư……” Diệp Thiếu Dương nhìn cô, định nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào: “Đúng vậy, cô cũng khá lợi hại, tuy nhiên mình cô thì chưa đủ, tôi còn cần thêm vài người nữa.”
Tiểu Mã nói: “Tứ Bảo với Lão Quách?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, hai người này khẳng định sẽ tới, bất quá còn có một người, đối với bọn họ rất quan trọng, hơn nữa, chính hắn đã yêu cầu nàng tới……
Diệp Thiếu Dương nhìn Tam thúc, hỏi: “Tam thúc, ta hỏi người một vấn đề cuối cùng, ở Quỷ tiên thôn…… người có gặp qua cha mẹ cùng ông nội ta không?”
Tam thúc sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, trả lời: “Không có, người chết vì lũ lụt năm đó không phải ai cũng ở Quỷ tiên thôn, có một số chắc là đã xuống Âm Ty.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, hắn đã sớm nghĩ cha mẹ mình không có ở Quỷ tiên thôn, nếu không lần trước Tam thúc đã nói cho hắn biết rồi. Bọn họ rốt cuộc cũng chết trong trận lũ lụt năm đó, chỉ cần có một chút xíu khả năng, hắn cũng muốn xác nhận lại, bằng không trong lòng luôn thấy bất an.
“Tiểu Diệp Tử,” Tiểu Mã kêu một tiếng, chờ hắn quay đầu lại, cau mày hỏi: “Tôi vẫn luôn thắc mắc điều này: cậu nói mẹ mình sống chết không rõ, sao không lợi dụng thuật câu hồn, hoặc là tự mình xuống âm phủ để tìm, không phải là tốt hơn sao?”
Diệp Thiếu Dương sắc mặt lộ vẻ thương cảm, lắc đầu, nói: “Thân là pháp sư, người thân một khi chết đi, sau khi tiến vào âm phủ, bất luận là vì nguyên nhân gì, pháp sư quyết không được phép xuống Âm Phủ gặp mặt.”
Nghe tới đây, mấy người đều tỏ ra kinh ngạc, Tiểu Mã hỏi: “Vì sao?”
Diệp Thiếu Dương kéo chiếc ghế dựa, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Để tôi kể một câu chuyện xưa, mọi người nghe xong sẽ hiểu: Trước kia có một người, là cô nhi, được một cao nhân đạo môn thu nhận làm môn hạ. Sau này lớn lên trở thành một pháp sư pháp lực cao cường. Hắn rất muốn biết cha mẹ mình là ai, muốn đối mặt, hỏi bọn họ vì sao lại vứt bỏ hắn.
Hắn trở lại quê nhà đau khổ tìm kiếm, cuối cùng biết được cha mẹ mình đã chết. Hắn không nhịn được nên đã xuống Âm Ty, mượn cớ thâu hồn, gặp bao trắc trở mới tìm thấy vong hồn cha mình. Tuy nhiên bởi cha hắn lúc còn sống đã làm một số việc ác nên đang bị phạt ở Địa Ngục chịu khổ. Hắn tận mắt thấy vong hồn cha mình bị đày đoạ vô cùng thê thảm, nhất thời kìm nén không được, đả thương quỷ tốt, cứu vong linh của cha. Bị Âm Ty phát hiện, lập tức phát binh đuổi lên tận nhân gian.
Vị pháp sư này phái vài đệ tử chống lại âm binh, hai bên giao chiến đều có tử thương....nhưng kết quả không phải là trọng yếu. Quan trọng là vị pháp sư này vì suy nghĩ cá nhân mà phá hư Minh giới đại pháp, lại còn liên lụy người khác tử thương……
Vị pháp sư này về căn bản là một người chính trực, lập được rất nhiều âm công... nếu không phải nhìn thấy vong linh người thân bị đày đoạ, cũng không đến mức trong lòng rối loạn, gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế. Thà rằng hắn không đi tìm vong linh của người thân, nếu không sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Cậu hiểu ý tôi chưa?”
Tiểu Mã gật gật đầu, nói: “Đúng thế, con người là như vậy mà, luôn có những lúc không kìm nén được cảm xúc bản thân.”
Diệp Thiếu Dương cũng gật đầu, “Cho nên không gặp vong linh thân nhân, đây là nội quy cơ bản của giới pháp thuật, dù pháp lực có mạnh như thế nào, tuyệt đối không được phép vi phạm, tôi cũng không thể.”
Diệp Tiểu Manh hỏi: “Thiếu Dương ca, pháp sư còn có gì cấm kỵ nữa không?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Quy củ rất nhiều, nhưng là cơ bản chính là ba điểm: không thấy vong thân, không chứng nhân quả, không sinh nghiệt tình. Không thấy vong thân tôi mới vừa nói; không chứng nhân quả chính là pháp sư tuyệt đối không thể tự mình xem bói, đoán mệnh, hành động theo tình cảm, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng.”
Diệp Tiểu Manh nhíu mày suy nghĩ một hồi, thấu hiểu sự lợi hại trong đó, gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi.... thế còn không sinh nghiệt tình là gì?”
Diệp Thiếu Dương nhú vai, “Tóm lại chỉ có một câu, tuyệt không có thể cùng Quỷ Yêu tà linh gì đó làm loạn.”
“Ặc…… Cái này cũng tính à?”
“Đương nhiên là tính, Quỷ Yêu có mị thuật rất mạnh, vạn nhất đạo tâm không kiên định, cùng chúng nó phát sinh cái gì đó, sẽ rất dễ dàng bị lợi dụng, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.”
Diệp Tiểu Manh chậm rãi gật đầu, thở dài: “Xem ra làm pháp sư, cũng không có dễ a.”
Diệp Thiếu Dương cười cười.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Diệp Thiếu Dương ra di động thì thấy là Tưởng Kiến Hoa gọi tới, nói cho hắn biết một tin quan trọng: Ở khe suối ven đường hướng huyện thành, phát hiện một chiếc xe Audi màu đen, tài xế đã chết. Trên xe có mấy cái bình, bên trong tất cả đều là “Hoàng kim nhục”……
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn. Chiếc xe này chẳng phải là chiếc xe đã đến lấy Hoàng kim nhục từ tay Diệp Thu Linh hôm đó sao.
“Sao mà chết....chết lúc nào?”
“Từ dấu vết tại hiện trường có thể suy đoán xe bị tai nạn, lật nghiêng trên đường, tài xế đã chết, thi thể bắt đầu hư thối, biểu hiện tử vong không vượt quá ba ngày. Do nơi đó hoang vu, dân cư thưa thớt, nên đến bây giờ mới bị phát hiện.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ông tin hắn chết ngoài ý muốn ư?”
Tưởng Kiến Hoa nói: “Đương nhiên là không, cho nên mới tìm cậu, xem có biện pháp nào để tìm hồn phách của hắn, hỏi một số vấn đề hay không.”
“Vô dụng, đối phương sẽ không ngốc đến nỗi giết người xong còn lưu lại hồn phách, xem chừng đã sớm bị diệt hồn, nguỵ trang thành một vụ tai nạn bình thường rồi. Hơn nữa, hắn đã chết mấy ngày, hồn phách cũng đã sớm rời đi, không cần thiết phải tới nhìn tận nơi.”
Tưởng Kiến Hoa "ừ" một tiếng, tỏ ý sẽ tiếp tục điều tra kỹ hơn, sau đó hỏi Diệp Thiếu Dương có kế hoạch gì không. Hắn vẫn chưa suy nghĩ thấu đáo, vì thế nói sẽ liên hệ sau.
Gác điện thoại, Diệp Thiếu Dương thuật lại tình hình cho mấy người Diệp Tiểu Manh nghe, tất cả mọi người đều giật mình.
“Nhất định là giết người diệt khẩu.” Diệp Tiểu Manh kiên quyết nói, “Cái tên ăn Hoàng kim nhục...không, phải nói là tà linh, sợ chúng ta tra ra nguồn gốc, tìm được con người thực của hắn, cho nên đã giết chết tên thủ hạ kia, bưng bít hết mọi chuyện.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm gật đầu, nói: “Điều này chứng tỏ, hắn là người luôn ở bên cạnh chúng ta, sợ chúng ta nhận ra hắn, bằng không hắn không cần thiết phải làm như vậy, cứ trực tiếp trốn đi là được. Hơn nữa, cảnh sát cũng thực sự không có khả năng bắt được một tên Tà thần như hắn.”
Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã giật mình nhìn nhau. “Người bên cạnh chúng ta…… Là ai ?”
“Một chút manh mối cũng không có, đừng đoán mò, từ nay về sau cẩn thận quan sát là được.”
Diệp Thiếu Dương lại hỏi Tam thúc mấy vấn đề, khiến ông ta nói ra toàn bộ những gì mình biết. Cuối cùng, Diệp Thiếu Dương cũng có được một manh mối: Quỷ mẫu kia, bình thường, cả ngày lẫn đêm, đều ở giếng cổ bế quan tu luyện, rất ít khi ra ngoài.
“Đúng rồi, cháu trai, có một chuyện không biết có liên quan hay không: lúc đó khi Quỷ tiên thôn vừa mới thành lập, có người từng vào thôn, đấu pháp cùng Tiên Nương một lần……”
Diệp Thiếu Dương cả kinh, vội hỏi: “Là người nào?”
“Hẳn là một tà linh, cực kỳ lợi hại, Tiên Nương đã động thủ, cùng người nọ đánh một trận trời long đất lở trên núi tiên, chúng ta chỉ là quỷ hồn bình thường, căn bản không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, sau đó ai thắng ai thua cũng biết... dù sao thì người đó cũng đi rồi, không thấy quay trở lại.”
“Người có biết hắn là ai không?”
Tam thúc lắc đầu, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, “Đúng rồi, trong lúc bọn họ đánh nhau , có một cái vảy ánh kim từ trên đỉnh núi bay ra, hình như đã bị ai đó nhặt được..... uhm... là Vương lão Tứ ở Vương Gia Trang thì phải, nhưng hắn không chịu giao ra.”
Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ chuyện này, lại hỏi mấy vấn đề khác, tuy nhiên Tam thúc cũng chẳng nói thêm được gì có ích nên gật đầu nói: “Được rồi, người tuy ở nhân gian mê muội mười năm không đi âm ty, nhưng dù sao cũng là bị quỷ yêu dụ dỗ che mắt, cũng chưa làm gì sai trái, ta sẽ giúp người đưa tin cho âm ty để họ nương tay.”
(Hết chương)
Comments
Post a Comment